TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 384: SỐNG CHUNG (4)

Diệp Lăng Thiên không biết phải an ủi như thế nào, chỉ là im lặng lái xe, dừng xe ở dưới lầu của Lý Vũ Hân, sau đó Lý Vũ Hân bước xuống xe đi vào trong nhà.

Diệp Lăng Thiên ngồi ở trong xe, im lặng chờ đợi, đợi rất lâu sau cũng không nhìn thấy Lý Vũ Hân bước ra cho nên anh liền đi vào. Đi đến bên ngoài phòng ngủ của Lý Vũ Hân, cách thật xa đã nghe thấy được tiếng khóc của Lý Vũ Hân ở bên trong.

Diệp Lăng Thiên dừng bước lại, không có mở cửa ra đi vào, cũng không gõ cửa, mà chỉ đứng im lặng chờ đợi ở cạnh cửa, thật ra thì khóc cũng chính là một phương thức để phát tiết cảm xúc trong lòng của mình, nếu như mà không khóc thì đó mới chính là chuyện xấu.

Đợi rất lâu rất lâu sau, trong phòng dần dần không còn âm thanh nữa, cửa được mở ra, Lý Vũ Hân với đôi mắt đỏ bừng mang theo một cái vali bước ra ngoài, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đang đứng cạnh cửa thì hơi kinh ngạc, nhưng mà cô vẫn lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”

“Có còn lấy cái gì nữa không?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

Lý Vũ Hân quay đầu lại nhìn một chút, sau đó lắc đầu nói: “Không còn đâu, đi thôi.” Sau đó tự mình đi thẳng ra phía trước.

“Để tôi xách cho.” Diệp Lăng Thiên bước tới nói với Lý Vũ Hân.

“Không cần đâu, để tự tôi làm, sau này tôi phải học được cách tự chăm sóc cho mình.” Lý Vũ Hân kiên cường mang theo vali đồ của mình bước xuống lầu, sau đó trực tiếp đi ra cửa.

Diệp Lăng Thiên nhìn thấy bộ dạng lúc này của Lý Vũ Hân, trong lòng khó chịu nói không nên lời, nhưng mà vẫn để tùy ý Lý Vũ Hân, anh đi theo sau lưng của Lý Vũ Hân, bước lên xe với Lý Vũ Hân, sau đó lái xe trở về.

Sau khi về đến nhà thì Diệp Lăng Thiên mở cửa phòng ngủ chính ra, nói: “Đây là phòng của em, em xem một chút coi có cần cái gì nữa không, để tôi đi mua cho em.”

Lý Vũ Hân cũng không nhìn, lắc đầu nói: “Không cần đâu, rất tốt, cái này không phải là phòng của anh hả?”

“Ừm, hiện tại là phòng của em rồi, tôi không cần một căn phòng lớn như vậy, nệm chăn ở trên giường đều là do Diệp Sương mới mua về, chưa có ai dùng qua đâu, máy tính ở đây cũng có mạng, cắm vào là có thể dùng được rồi, tự em xử lý một chút đi, để tôi đi ra chợ mua ít thức ăn.” Diệp Lăng Thiên nói với Lý Vũ Hân, sau đó quay người chuẩn bị đi ra ngoài.

“Anh chờ tôi một lát, tôi đi với anh.” Lý Vũ Hân nói tiếp lời Diệp Lăng Thiên.

“Không cần phải đi đâu, chợ bán đồ ăn rất bẩn.”

Lý Vũ Hân lắc đầu nói: “Tôi sẽ học được cách chăm sóc cho bản thân mình, tôi phải học cách sống như thế nào, chờ tôi một lát để tôi thay quần áo.” Sau đó Lý Vũ Hân đóng cửa lại.

Diệp Lăng Thiên trở lại trên ghế sofa im lặng hút thuốc, dáng vẻ lúc này của Lý Vũ Hân làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu, mặc dù là cô không nói gì, biểu hiện của cô giống như là người không có việc gì, nhưng mà là người thì đều có thể nhìn ra được trong lòng của cô đang đau đớn đến cỡ nào.

Không bao lâu sau Lý Vũ Hân bước ra, bộ quần áo công sở đã được thay ra, đổi lại là một bộ quần áo bình thường, quần jean và áo khoác vô cùng bình thường, cầm trong tay một đôi giày bata. Nói thật thì quen biết với Lý Vũ Hân lâu như vậy rồi, Diệp Lăng Thiên chưa từng nhìn thấy Lý Vũ Hân mặc quần áo như thế này, Lý Vũ Hân vẫn luôn mặc đồ công sở thêm giày cao gót, luôn mang đến cho người ta một cảm giác bá đạo tổng tài. Nhưng mà ngày hôm nay ăn mặc như vậy, Diệp Lăng Thiên đột nhiên cảm giác được thật ra Lý Vũ Hân cũng chỉ là cô em gái nhà bên. Mặc dù vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng mà đã không còn giống như vẻ đẹp của bình thường, bây giờ cô không còn khí chất lạnh lùng, cảm giác cô vừa gần gũi và bình dị.

“Đi thôi.” Lý Vũ Hân đi đến cửa, vừa mang giày bata vừa hỏi Diệp Lăng Thiên: “Có phải mang theo giỏ đi chợ không?”

“Ở chợ bán thức ăn có túi nhựa, không cần đâu.” Diệp Lăng Thiên cũng đứng dậy đi xuống lầu cùng với Lý Vũ Hân.

“Trưa nay Diệp Sương có trở về ăn cơm không?” Lý Vũ Hân hỏi.

“Không biết nữa, nếu như chiều nay không có tiết học thì em ấy sẽ trở về ăn cơm, bình thường đều là tôi không có ở nhà ăn cơm trưa.” Diệp Lăng Thiên vừa đi vừa chậm rãi nói chuyện với Lý Vũ Hân.

“Xin lỗi anh nha, vì chuyện của tôi mà đã làm chậm trễ rất nhiều công việc của anh.” Lý Vũ Hân cảm thấy áy náy.

“Cuộc sống này cũng là như vậy đó, thật ra thì cuộc sống nào cũng có niềm vui và đau khổ của nó, trải nghiệm thêm nhiều loại cuộc sống thì cũng là một chuyện tốt thôi.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

“Được rồi, không cần phải an ủi tôi đâu, tôi rất tốt, cũng cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, tôi không có sao hết á.” Lý Vũ Hân gật đầu nói.

“Đó là chợ bán thức ăn đó, chú ý một chút nha, ở trên mặt đất rất bẩn, em cũng phải cẩn thận với túi tiền và điện thoại mang theo ở trên người, ở trong này rất phức tạp, loại người nào cũng có hết.” Đi đến cửa chợ, Diệp Lăng Thiên dặn dò Lý Vũ Hân.

“Không có tiền cũng không có điện thoại, không có chuyện gì đâu, đi thôi.” Lý Vũ Hân đi vào trước.

“Em muốn ăn cái gì?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Cái gì cũng được hết, hóa ra là ở trong chợ bán thức ăn không chỉ có bán đồ ăn mà còn bán nhiều đồ đạc như vậy.” Lý Vũ Hân đi vào trong chợ bán thức ăn giống như là lưu mỗ mỗ đi vào trong quan viên.

“Trước kia em đã từng đi vào chợ bán thức ăn chưa?”

Lý Vũ Hân lắc đầu nói: “Lúc còn bé thì ở trong nhà có bảo mẫu, sau khi tôi về nước thì tôi muốn tự sống một mình, không quen ở cùng người khác rồi lại can thiệp vào trong tự do của tôi. Tôi cũng không biết nấu cơm, cũng không ngờ là anh cũng biết, tôi vẫn luôn ăn ở bên ngoài, cho đến bây giờ tôi cũng chưa bước vào trong chợ thức ăn, muốn mua cái gì thì cũng đều mua ở trong cửa hàng và siêu thị.”

“Ở trong chợ ngoại trừ bẩn một chút với lại hỗn loạn một chút, thật ra thì rất tốt so với trong siêu thị, đồ ăn còn rẻ với lại tươi hơn không ít.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói, sau đó mua thức ăn.

Diệp Lăng Thiên dẫn Lý Vũ Hân đi dạo một vòng ở trong chợ thức ăn, sau khi mua không ít đồ ăn rồi thì đi về nhà, vừa đi ra khỏi cổng chợ thì nghe thấy có người đang gọi: “Anh ơi, chị Vũ Hân, sao hai người là ở đây vậy?”

Diệp Lăng Thiên nhìn qua, chỉ nhìn thấy Diệp Sương mang theo cái cặp đang đi về phía chợ.

“Diệp Sương, chào em.” Lý Vũ Hân cười nói.

“Sao em lại đi đến chợ thế?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Không phải anh đã nói là trưa ngày hôm nay chị Vũ Hân sẽ đến ăn cơm hả, kêu em không có đi học thì đi đến chợ mua nhiều thức ăn à, em vừa mới tan học thì đến ngay đó. Anh thì hay rồi, tự mình tới trước làm cho em phải đi một chuyến không công.” Diệp Sương méo miệng bất mãn nói, sau đó rất tự nhiên mà đi qua kéo tay của Lý Vũ Hân rồi nói: “Chị Vũ Hân, sau này chị sẽ ở đây luôn đúng không?”

Lý Vũ Hân gật đầu, có chút mất tự nhiên mà nói: “Đúng vậy, xin lỗi em nha, Diệp Sương, chắc có lẽ là làm phiền em rồi.”

“Chị Vũ Hân này, làm phiền cái gì chứ hả, em ước gì chị đến đây ở đó. Chị không biết là anh trai của em đi làm là không cần mạng sống, ngày nào cũng đi sớm về trễ, tiết học của em cũng không nhiều, suốt ngày cứ có một mình em ở nhà xem tivi, ngay cả người nói chuyện cũng không có, hơn nữa đề tài trò chuyện của em và anh ấy lại không giống nhau. Sau này có chị đến thì thay rồi, rốt cuộc cũng đã có người nói chuyện với em.” Diệp Sương vui mừng hớn hở nói, Diệp Sương nói như thế này làm cho trong lòng của Lý Vũ Hân cảm thấy dễ chịu rất nhiều, vốn dĩ chính là ăn nhờ ở đậu, cảm giác của ai cũng sẽ không quá tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi