TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 481: CHO MỘT LỜI GIẢI THÍCH (6)

Sau khi đi ra từ trong bệnh viện, Diệp Lăng Thiên lại có cảm giác có người theo dõi mình, nhưng anh cũng chẳng thèm để tâm, đối phương muốn theo dõi thì cứ theo dõi đi. Chắc chắn đối phương muốn biết hướng đi của mình, xem rốt cuộc mình còn làm ra chuyện lớn gì nữa hay không, đáng tiếc Diệp Lăng Thiên không hề làm gì cả, chỉ đi làm bình thường mà thôi.

Sáng hôm sau Diệp Lăng Thiên đi đến trụ sở một chuyến, lấy một ổ cứng di động từ chỗ Trần Tuấn Lương để trên xe, không lâu sau đó thì nhận được một cuộc điện thoại lạ, đối phương nói thẳng với Diệp Lăng Thiên bọn họ là người lão Dư phái đến, tới lấy đồ. Diệp Lăng Thiên ngẫm nghĩ một lát, bảo bọn họ đợi trước cửa một trung tâm thương mại gần công ty, sau đó anh đưa ổ cứng di động cho một cô gái nhỏ trong công ty, bảo cô ta đến cửa trung tâm thương mại đợi, đến lúc đó sẽ có người hỏi cô ta lấy đồ, cô ta đưa ổ cứng di động cho đối phương là được rồi. Diệp Lăng Thiên biết có người theo dõi mình, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc theo dõi mà thôi, cũng không thể theo dõi tất cả mọi người trong công ty mình được đúng không.

Đưa đồ qua xong, Diệp Lăng Thiên cũng không làm gì cả, mỗi ngày đi làm bình thường, thật sự giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, mà chuyện này cũng dần bị tất cả mọi người quên lãng, rất nhiều người chỉ thỉnh thoảng lúc tán gẫu mới nhớ lại chuyện chấn động lòng người này thôi.

Nửa tháng sau, một vài sĩ quan và người của cục cảnh sát lại tìm đến Diệp Lăng Thiên một lần nữa, yêu cầu anh kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra hôm đó, sau đó Diệp Lăng Thiên cũng dẫn đám người này đích thân đi gọi người có mặt hôm đó cho mọi người tra hỏi. Sau khi hỏi xong thì bọn họ rời đi, chuyện này cũng không còn biến cố gì. Mà khoảng thời gian này, người lúc đầu vẫn luôn theo dõi Diệp Lăng Thiên cũng biến mất từ lâu, Diệp Lăng Thiên cũng không biết rốt cuộc chuyện này ra sao rồi, nhưng anh không hề lo lắng chút nào, anh tin tưởng lão Dư.

“Lăng Thiên, ngày mai em muốn đến thành phố Y một chuyến, sau đó đi Việt Châu, có lẽ mất khoảng nửa tháng, khoảng thời gian này anh đến công ty nhiều hơn một chút nhé.” Hôm nay, sau khi tan làm về, Lý Vũ Hân nói với Diệp Lăng Thiên.

“Sao đột nhiên lại muốn đi công tác vậy?” Diệp Lăng Thiên thấy hơi khó hiểu.

“Đây không phải là đột nhiên, là đã lên kế hoạch từ lâu, chỉ chưa kịp nói với anh thôi. Thị trường ở thành phố Y và Việt Châu đã điều tra được kha khá rồi, bây giờ em nhất định phải dẫn người đích thân đi khảo sát, đích thân tìm hiểu và sắp xếp những chuyện có liên quan, đợi đến khi thời cơ chín mùi thì có thể tìm nơi làm việc ở bên kia, bước tiếp theo sẽ là mở tiệm.” Lý Vũ Hân từ từ nói, sau đó đi vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm, vừa làm vừa nói: “Bây giờ tình hình ở công ty rất tốt, lượng tiêu thụ của chúng ta bây giờ đã cao hơn trước khi chúng ta xảy ra chuyện rồi, hơn nữa danh tiếng của tiệm ăn vặt Xuân Thiên rất tốt, lượng tiêu thụ cũng vô cùng tốt, tháng sau công ty sẽ bắt đầu kinh doanh đồ ăn vặt ở các cửa tiệm. Có thể nói bây giờ là thời kỳ đỉnh cao nhất của công ty chúng ta, nhưng chúng ta cũng tồn tại vấn đề, đó là khoảng thời gian này chúng ta thua lỗ quá nhiều tiền, ngoài ra còn nợ công ty bảo vệ hơn hai mươi mốt tỷ, nợ ngân hàng mười lăm tỷ. Cho nên việc phát triển của chúng ta chỉ có thể tiến hành từ từ, vốn dĩ muốn mở thêm hai tiệm ở thành phố A, nhưng theo tình hình bây giờ, kế hoạch này chỉ có thể tạm thời gác lại, kế hoạch năm nay chính là tập trung vào lĩnh vực đồ ăn vặt, sau đó mở một tiệm ở thành phố Y và Việt Châu trước năm mới, trả hết tất cả khoản nợ trước cuối năm.”

Lý Vũ Hân đã có thói quen sau khi tan làm sẽ về nhà nấu cơm, đã biết bao lâu, việc nấu ăn gần như đều chỉ có mình cô làm. Diệp Sương về sớm thì cho Diệp Sương nấu, về muộn thì Lý Vũ Hân nấu, còn Diệp Lăng Thiên bây giờ hoàn toàn trở thành ông lớn, đã lâu rồi không có đi vào phòng bếp. Không phải anh không nấu, mà là Lý Vũ Hân không cho anh nấu.

“Trước mắt công ty bảo vệ phát triển rất tốt, số tiền kia có thể tạm thời không trả, trả tiền ngân hàng trước là được. Tiệm ở thành phố Y và Việt Châu em dự toán bao nhiêu?” Diệp Lăng Thiên đứng cạnh cửa phòng bếp hỏi.

“Trước mắt vẫn chưa chắc chắn, việc này phải đợi sau khi em dẫn người đi qua đó tính toán mới có thể tính ra được, nhưng em đoán một tiệm tầm khoảng từ hai mươi bốn tỷ đến ba mươi tỷ đấy. Dù là ở thành phố Y hay Việt Châu, cửa hàng đầu tiên cũng là cửa hàng dẫn đầu, rất quan trọng đối với việc tiến vào ngành ăn uống của một thành phố của chúng ta, nhất định phải có được danh tiếng tốt, cho nên tiệm đầu tiên phải mở quy mô lớn, có độ nổi tiếng, chắc chắn hai tiệm sẽ được mở theo hình thức phố ẩm thực, em nghĩ quy mô sẽ không nhỏ hơn cửa hàng Giải Phóng. Chỉ cần có thể tạo ra danh tiếng tốt từ tiệm đầu tiên, chúng ta sẽ có thể đứng vững chân ở thành phố này.”

“Ba mươi tỷ? Chúng ta có nhiều tiền như thế sao?” Diệp Lăng Thiên hơi ngạc nhiên.

“Vấn đề không lớn, số tiền này bọn em đã tính toán cẩn thận rồi, không thể làm một kế hoạch không đầu không đuôi được, có lẽ anh không biết chuyện trước mắt của công ty chúng ta, để em nói đại khái với anh. Hôm nay là ngày hai, thế thì nói về việc kinh doanh của tháng trước nhé, thu nhập của chúng ta bây giờ chia ra hai bộ phận, tiêu thụ tại tiệm và giao thức ăn nhanh, trong đó, tiệm Xuân Thiên bao gồm cả đồ nướng và đồ ăn vặt. Tháng trước, tổng doanh thu của công ty đạt đến bảy mươi hai tỷ, trừ đi các khoản chi phí, lợi nhuận của công ty là khoảng mười tám tỷ. Hơn nữa theo phân tích dữ liệu, tháng nay doanh thu của chúng ta có thể đạt đến khoảng chín mươi tỷ, lợi nhuận đạt đến hai mươi bốn tỷ. Hơn nữa việc kinh doanh đồ ăn vặt của các cửa tiệm đang đi lên, mức tiêu thụ của chúng ta còn có thể cao hơn nữa, em đoán nếu không sai, đến cuối năm, đảm bảo lợi nhuận lĩnh vực này của chúng ta ở thành phố A có thể được ba mươi tỷ mỗi tháng, đương nhiên điều kiện tiên quyết là chúng ta phải hoạt động bình thường, không thể xảy ra chuyện như lần trước nữa, ngoài ra, chúng ta cũng nhất định phải đảm bảo mỗi năm bỏ vốn tiến hành quảng cáo tuyên truyền. Nói cách khác, phát triển theo tình huống bình thường, công ty của chúng ta sẽ không có khó khăn trong việc quay vòng vốn. Bây giờ cái chúng ta thiếu không phải vốn, mà là thời gian.” Lý Vũ Hân từ từ phân tích cho Diệp Lăng Thiên, động tác trên tay vẫn không dừng lại.

Nghe thấy con số này, Diệp Lăng Thiên hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức bình thường trở lại, lợi nhuận mấy tỷ cũng không phải việc khó với công ty ẩm thực, lúc trước công ty ẩm thực cũng có thể đảm bảo lợi nhuận một tháng khoảng mấy tỷ rồi, mà bây giờ có tận bảy tiệm lại thêm quảng cáo tuyên truyền như mưa to gió lớn, có kết quả này cũng là chuyện rất bình thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi