TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 493: LÝ YẾN MẤT TÍCH (4)

Tất cả mọi người đều đang tìm kiếm, thậm chí Lý Đông Sinh và cục trưởng Vương cũng gần như gia nhập hàng ngũ tìm chiếc xe đó, tìm hơn hai tiếng đồng hồ, thì điện thoại của Diệp Lăng Thiên đổ chuông, là đội trưởng Vương gọi tới, nói đã tìm thấy tung tích của chiếc xe đó, hơn nữa còn nói địa điểm cho anh. Diệp Lăng Thiên lập tức chạy đến đó, ước chừng mất mười phút mới tới nơi, là một bờ sông, ven sông đã chật cứng người, đèn pin chiếu sáng toàn bộ bờ sông.

“Ở đâu?” Diệp Lăng Thiên chen vào hỏi.

“Ở đây.” Đội trưởng Vương chỉ vào trong dòng sông và nói.

Diệp Lăng Thiên nhìn theo hướng của đội trưởng Vương chỉ, thì thấy dưới sông có một chiếc xe van. Nước sông không quá sâu, ước chừng sâu hơn 2m, nước sông vừa vặn vẫn chưa qua đáy xe, chỉ cần đứng trên bờ là có thể dễ dàng phát hiện ra chiếc xe van này.

Đội trưởng Vương nói: “Người của chúng tôi nhìn thấy vết bánh xe ở đằng kia, họ lần theo tới và tìm thấy nó ở đây.” Lúc này, cục trưởng Vương và Lý Đông Sinh cũng đi tới. Cục trưởng Vương thở hổn hển. Có thể thấy rằng ông ta cũng đi bộ đến chứ không phải đi xe, lần này đối với ông ta thực sự quá tốn sức.

“Quá xảo quyệt, thế mà lái xe xuống dưới sông. Bố trí người tìm cách vớt chiếc xe này lên. Ngoài ra, mọi người vẫn tiếp tục tìm kiếm khu vực quanh đây, giống như vụ bắt cóc năm ngoái, lấy nơi này làm tâm điểm, lục soát hết cách ngõ ngách, đừng bỏ qua bất kì nơi nào. Ngoài ra, tất cả các ngôi nhà của cư dân lân cận sẽ được khám xét, mọi người đều phải đi hỏi, xem xem liệu có người nào khả nghi và tìm được manh mối gì hay không.”

Cục trưởng Vương chửi thề một câu, sau đó cảm thấy không thích hợp nên nhanh chóng ra lệnh.

Mọi người lập tức bắt đầu hành động, chỉ có Diệp Lăng Thiên đang đứng hút thuốc một mình, hiển nhiên là trong lòng đầy tâm trạng, chậm rãi đi về phía trước.

Lý Đông Sinh và cục trưởng Vương không biết đang thảo luận điều gì, cuối cùng, Lý Đông Sinh gọi một cuộc điện thoại, hình như đang gọi cho bên cảnh sát vũ trang để cử người đến giúp.

“Đội trưởng Vương, tôi về đội trước, nếu có việc gì thì gọi ngay cho tôi.” Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên nói với đội trưởng Vương.

“Cậu muốn trở về đội sao? Có chuyện gì vậy? Cậu Diệp, đội trưởng có thể đã bị đối phương nhốt ở đâu đó gần đây. Hiện giờ chúng tôi đang lục soát từng ngõ ngách, nhất định có thể tìm ra đội trưởng.” Đội trưởng Vương hoài nghi vì sao Diệp Lăng Thiên lại muốn về đội ngay lúc này.

“Tôi không nghĩ vậy,” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.

“Hả? Nghĩa là sao?”

“Tôi hỏi anh, tại sao họ lại lái xe xuống sông.” Diệp Lăng Thiên hỏi thẳng Đội trưởng Vương.

“Rất đơn giản, để không cho chúng ta tìm được chiếc xe này, rồi tìm thấy bọn chúng.”

“Đúng vậy, nếu bọn chúng là để giấu chiếc xe này thì nói lên điều gì? Có nghĩa là bọn chúng biết chúng ta nhất định sẽ tìm đến đây, cho nên bọn chúng lái chiếc xe xuống sông không cho chúng ta tìm thấy chiếc xe này. Nhưng anh nhìn bên kia xem, ở đây gần như đã là ngõ cụt rồi, con đường đến đây cũng đã bị cắt, nếu chúng trốn ở đây, đối với chúng ta sẽ chẳng khác nào dễ như trở bàn tay, chỉ cần chúng trốn ở đây thì không có khả năng thoát được, sớm muộn cũng bị chúng ta phát hiện ra.

Nói cách khác, chỉ cần chúng ta tìm được nơi này, bọn chúng sẽ không chạy thoát được, nếu như vậy lái xe xuống sông thì có tác dụng gì? Không phải là uổng công vô ích à? Hơn nữa, anh có nghĩ rằng việc theo dõi camera giám sát rồi tìm ra nơi này là quá đơn giản đối với chúng ta hay không? Nếu đối phương đã lên kế hoạch và sắp xếp cẩn thận, làm sao có thể đơn giản như vậy, để chúng ta có thể tìm thấy bọn chúng mà không gặp chút khó khăn nào? Anh nhìn xung quanh đây xem, có nơi nào có thể ẩn núp được không?

Vùng lân cận ngoài nhà ra thì chỉ toàn là núi. Nơi bọn chúng chọn có khả năng là những ngọn núi đó. Chỉ cần lục soát trong các ngôi nhà một lần là có thể tìm được. Mà núi là nơi thích hợp nhất để giết người, nhưng lại không phải là nơi tốt để bắt người. Vì vậy, tôi nghĩ những kẻ bắt cóc đó không có khả năng chọn nơi này.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

“Có thể … có thể … bọn họ đến đây là đem đội trưởng cho…” Đội trưởng Vương nói nửa chừng rồi không nói nữa, nhưng Diệp Lăng Thiên hiểu ý của ông ta.

“Tôi không nghĩ bọn họ sẽ giết Lý Yến, hoặc không đơn giản mà giết Lý Yến như vậy. Nếu bây giờ chỉ đơn giản là để giết Lý Yến, tại sao lại có nhiều hành động phức tạp như vậy? Giết một người rất dễ, nhất là khi Lý Yến đã bị bọn chúng bắt lên xe, lần đầu tiên bọn chúng dám ngang nhiên dùng bom, chẳng lẽ lần thứ hai lại đột nhiên ngu ngốc như vậy sao?”

“Vậy ý cậu là gì?” Đội trưởng Vương cũng bị Diệp Lăng Thiên làm cho bối rối.

“Bây giờ tôi cũng không biết. Tôi chỉ không nghĩ rằng tên bắt cóc đó ngu xuẩn như vậy, nhưng chuyện cụ thể như thế nào tôi cũng không rõ. Có lẽ tên bắt cóc này thật sự là như vậy, đơn thuần chỉ đưa Lý Yến tới đây, rồi tìm một nơi nào đó trên núi và giết, sau đó lái xe xuống sông rồi tẩu thoát.

Nhưng trong lòng tôi lại nghi ngờ, tôi thấy không đơn giản như vậy. Có lẽ nơi nào đó có vấn đề. Nếu đối phương chỉ dùng chiếc xe này để trì hoãn thời gian của chúng ta, vậy thì có khả năng đã xảy ra chuyện lớn rồi. Hiện giờ đã là năm giờ sáng, nếu tất cả chúng ta tiếp tục tìm kiếm ở đây, có thể ngày mai hoặc ngày kia sẽ tìm thấy, như vậy sẽ cho đối phương thêm nhiều thời gian làm việc khác, vì vậy tôi phải trở về đội để xem lại toàn bộ camera giám sát. Mọi người cứ tiếp tục tìm kiếm, nếu như chắc chắn là ở đây, thì thứ chúng ta tìm thấy không phải người mà là một thi thể. Bởi vì đây là một nơi tốt để giết người, nhưng không phải là một nơi lý tưởng để giấu người.”

Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói, nói xong đi về xe của mình.

Diệp Lăng Thiên tin chắc rằng đối phương không ở đây, đây chắc chắn chỉ là một thủ đoạn để đối phương chuyển sự chú ý mà thôi.

Anh khác với cảnh sát, anh dựa vào trực giác và phán đoán từ kinh nghiệm của chính mình, chứ không phải bằng chứng.

Anh không thể thuyết phục người khác, hơn nữa anh cũng không muốn thuyết phục người khác, vì vậy anh chỉ chọn cách quay trở về một mình.

Diệp Lăng Thiên vừa lái xe đến đồn cảnh sát vừa hút thuốc, lái xe phóng nhanh trên đường, khi lái đến đồn cảnh sát đã là sáu giờ sáng, toàn bộ đồn cảnh sát đã gần như tốn một đêm cho vùng nông thôn đó rồi, hiện giờ cũng vẫn phải tiếp tục lục soát ở vùng nông thôn đó.

Thôn tuy không lớn nhưng có rất nhiều núi, xung quanh toàn là núi, muốn tìm kiếm từng ngõ ngách ở các ngọn núi xung quanh cũng phải mất hai ngày, nếu thực sự có chuyện gì thì cũng đã quá muộn rồi.

Giống như phán đoán của Diệp Lăng Thiên, ở nơi đó chỉ có thể tìm thấy thi thể, chứ không phải người.

Mà Diệp Lăng Thiên muốn một Lý Yến còn sống, chứ không phải một thi thể, vì vậy anh thà tin rằng mình đã làm sai ở bước nào rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi