CHƯƠNG 496 LÝ YẾN MẤT TÍCH (7)
Diệp Lăng Thiên cũng không định sẽ thông báo cho đội trưởng Vương về phát hiện của bọn họ, đầu tiên, anh không tin tưởng năng lực của phía cảnh sát lắm, những người này bắt người bình thường thì được, nhưng đối phó với một nhóm nhân viên được huấn luyện, trang bị đầy đủ, Diệp Lăng Thiên nghĩ họ không giúp ích được bao nhiêu, ngược lại còn phản tác dụng, phải biết rằng, Lý Yến đang ở trong tay đối phương, đám người này tuyệt đối sẽ không kiêng dè việc giết chết Lý Yến, một khi có nhiều cảnh sát đến thế này, khiến đối phương phát giác là chuyện đương nhiên, hậu quả của việc đánh rắn động cỏ chính là Lý Yến thật sự sẽ bị giết trước tiên, Diệp Lăng Thiên không dám đánh cược, anh thà đến một mình.
Ngoài ra, dẫn theo cảnh sát, tuy đội trưởng Vương và Lý Đông Sinh đều đã tỏ ý để anh chỉ huy, nhưng anh thật sẽ chỉ huy nổi sao? Mọi người thật sự sẽ nghe anh chỉ huy sao?
Diệp Lăng Thiên không cho là vậy, sau khi suy ngẫm, anh cảm thấy đi một mình còn an toàn hơn.
Còn một vấn đề vô cùng quan trọng nữa, đó chính là tất cả những điều anh nghĩ chỉ là suy đoán mà thôi, anh không có bất kỳ chứng cứ gì đủ để chứng minh Lý Yến đang ở trên chiếc xe đó, theo chứng cứ cho thấy, Lý Yến đang ở trên xe van chứ không phải trên chiếc xe công vụ kia, ai cũng không biết trên chiếc xe công vụ kia có Lý Yến hay không, phía cảnh sát sẽ tin tưởng suy đoán của Diệp Lăng Thiên chứ?
Đây là một vấn đề, ngoài ra, lỡ như đây cũng chỉ là một cách để che mắt bọn họ, Lý Yến thật sự bị giấu trong xe van ở ngọn núi gần đây chứ không phải trên xe công vụ thì sao?
Nếu vậy, Diệp Lăng Thiên kêu tất cả mọi người qua không phải đồng nghĩa sẽ hại chết Lý Yến sao?
Vì vậy Diệp Lăng Thiên không dám làm vậy, anh nhất định phải tự mình đi thăm dò một chuyến, sau đó lại quyết định bước tiếp theo nên làm thế nào.
Diệp Lăng Thiên phóng xe đi, cũng không quan tâm có vượt quá tốc độ gì đó không, xuyên thẳng một đường đến trấn Nam Sa, lộ trình hai tiếng đồng hồ, Diệp Lăng Thiên chỉ mất nửa tiếng đã đến nơi, may mà lúc này chiếc xe vẫn còn dùng được.
Sau khi đến trấn Nam Sa, Diệp Lăng Thiên tiếp tục đi trên đường mòn, đích đến của anh là thôn Tiểu Sơn, thôn Tiểu Sơn này chính là quê nhà của Lâm Dũng, Lâm Xung.
Vừa vào thôn, Diệp Lăng Thiên đã tìm một ngọn đồi khuất và dừng xe lại đó.
Xe xịn có khi là chuyện tốt, có khi cũng không chắc, ví như hiện giờ, chạy một chiếc xe thế này trên đường làng thật sự quá phô trương, thu hút quá nhiều sự chú ý, rất dễ khiến đối phương cảnh giác, vì vậy Diệp Lăng Thiên lựa chọn bỏ xe lại và đi bộ.
Dù gì cũng đã đến thôn, một cái thôn nói nhỏ không nhỏ, nhưng nói lớn cũng không lớn.
Trong thôn không có nơi nào là không yên bình, điều này rất bình thường, gà kêu chó sủa, người già trẻ nhỏ phơi nắng bên ngoài, mấy chị phụ nữ mồm năm miệng mười vây lại trò chuyện, chẳng ai mảy may chú ý đến một người ngoài như Diệp Lăng Thiên đang đi lại.
Diệp Lăng Thiên đang tìm xe, chính là tìm chiếc xe công vụ kia, anh không dám kiếm ai hỏi, có lúc, khi bạn không hiểu rõ tình hình nên đi kiếm người lạ hỏi không phải là lựa chọn thông minh, bạn biết chắc người lạ mà bạn hỏi là bạn hay là thù sao?
Điều Diệp Lăng Thiên tin tưởng nhất luôn là đôi mắt và bộ não của bản thân, đây là tác phong được nuôi dưỡng từ thói quen lâu năm.
Trong thôn có một con đường chính, mặt trải bê tông, đủ thấy được thôn núi nơi này thực ra cũng khá dư dả, trên đường cũng có nhiều xe hơi qua lại.
Diệp Lăng Thiên cũng không vội, kiếm từng nhà một trong phạm vi thôn Tiểu Sơn, anh biết thời gian còn nhiều, hiện giờ là hơn ba giờ chiều, còn chín tiếng nữa mới tới mười hai giờ, anh chỉ cần hơn một tiếng là có thể đi hết từng nhà trong thôn này.
Mỗi con đường đều qua một hộ dân, đương nhiên Diệp Lăng Thiên muốn tìm xe trước, xem thử có chiếc xe nào giông giống, nhưng anh cũng biết, với sự tinh ranh của đối phương, hắn không thể dừng xe ngay bên ngoài, khiến mọi người đều thấy được,
Anh tự có cách của mình, đối phương hẳn là đã đến đây lúc hơn mười giờ tối hôm qua, nếu đã đến thì chắc chắn phải tìm một chỗ ở lại, anh chắc chắn là vậy.
Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa đi qua từng căn nhà, đi đứng thong dong, nhưng luôn tập trung chú ý đến mỗi căn.
Thực ra, Diệp Lăng Thiên có rất nhiều cách có thể nhanh chóng tìm ra Lý Yến đang mất tích, trước tiên là hỏi rõ vị trí nhà Lâm Xung, sau đó hỏi chỗ của họ hàng hoặc bạn bè thân cận của hắn, nếu không thì là mấy nơi như nhà, công trường hoặc chùa miếu bỏ hoang trong thôn, vì Lâm Xung muốn tìm chỗ dừng chân, đều sẽ tìm những nơi này, hơn nữa, đối phương rất biết che giấu, tuyệt đối sẽ không để thôn dân phát hiện ra điều gì.
Nhưng Diệp Lăng Thiên sẽ không làm vậy, trong lúc hành động, anh vô cùng vô cùng cẩn trọng, như đã nói trước đó, anh chỉ tin mỗi đôi mắt và suy đoán của bản thân.
Cứ đi như vậy gần một tiếng, Diệp Lăng Thiên nhìn thấy xa xa nơi lưng chừng núi có một biệt thự vô cùng lớn, cả căn biệt thự có tường bao quanh, bên ngoài có đường bê tông, căn biệt thự đẹp vô cùng, Diệp Lăng Thiên thầm nhủ, xem ra thôn này đúng là rất giàu có.
Lúc Diệp Lăng Thiên đi đến bên hông biệt thự thì phát hiện một chỗ khác thường, đầu tiên, cả bức tường bao quanh biệt thự đẹp thế này đã mọc đầy cỏ, trong biệt thự không hề có âm thanh gì, cửa sắt cũng đóng chặt, mà cửa sắt cũng có dấu vết hoen gỉ, nhưng rõ ràng căn biệt thự này đã lâu không có người ở, mà vị trí phong thủy và cảnh quan nơi đây đều rất ổn, nhưng nơi này tương đối hẻo lánh, cách mấy hộ dân khác khá xa.
Diệp Lăng Thiên hơi chú ý tới căn biệt thự này, lúc đi ngang cửa sắt, Diệp Lăng Thiên đôt nhiên trợn mắt, anh phát hiện một vấn đề rất quan trọng, đó chính là cánh cửa sắt lớn vậy mà lại không khóa ngoài, hơn nữa then gài không có thanh trượt.
Điều này chứng tỏ cái gì?
Nhà ai có cửa sắt lớn đều biết, trong ngoài đều có thanh trượt, cũng là trục càng gài, nếu trong nhà không có người, người ra khỏi nhà chắc chắn sẽ gài trục càng gài bên ngoài lại.
Nếu trong nhà có người, thì lại gài trục càng gài bên trong.
Ở đây có vẻ đã lâu không có người ở, lá rụng đầy trên nền, vậy vì sao cửa sắt lại không khóa, ít nhất cũng nên gài trục càng gài lại.
Tuy có rất nhiều khả năng, nhưng ít nhất đây là điểm đáng nghi.
Ngoài ra, Diệp Lăng Thiên phát hiện trên nền bê tông ngoài cửa sắt có dấu bánh xe khá mờ, kiểu dấu bánh xe này không phải nước cũng không phải bùn, không rõ ràng lắm, vì gần đây không có mưa, trời lúc nào cũng nắng, ở đây đã lâu không có người ở, nền bê tông bên ngoài tường đã phủ một lớp bụi, xe đi qua đương nhiên sẽ để lại dấu bánh xe lờ mờ, hơn nữa, kiểu dấu xe này chỉ có thể là vừa mới để lại, khi thời gian trôi qua lâu đương nhiên sẽ bị che lấp mất, không thấy nữa, cũng có nghĩa, Diệp Lăng Thiên đoán, gần đây có xe ra vào trong này.