TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 503: CỬU TỬ NHẤT SINH (6)

Mở cửa xong, Diệp Lăng Thiên rón rén đi vào, trong phòng rất tối, gần như chẳng nhìn thấy gì, anh lấy ống nhòm ra, điều chỉnh nhìn thẳng, dựa vào chức năng nhìn ban đêm, anh có thể nhìn thấy mọi thứ trong phòng, đây chỉ là một phòng khách, bên trong có đủ các vật dụng trang trí và đồ điện, nhưng lại không có người, Diệp Lăng Thiên đã lục soát khắp tầng hai, quả thật không có ai, rồi anh đi tới đầu cầu thang nhìn xuống dưới, cũng chẳng có ai. Anh cất ống nhòm, rồi chậm rãi bước xuống, ở đầu cầu thang, anh có thể nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện.

“Mấy anh em, cô gái này đã bị nhốt cả ngày rồi, anh nói xem trời tối thế này, ở đây lại không có điện, cũng chẳng có ánh sáng, thật nhàm chán, hay là chúng ta đưa cô ta lên giường, rồi thay phiên nhau được không?”

Diệp Lăng Thiên nghe xong thì nhíu mày.

“Cậu muốn chết à? Đến người phụ nữ của đại ca mà cậu cũng dám động vào? Cậu muốn đi thì đi đi, nếu cậu không sợ chết thì cứ việc.”

“Gì mà phụ nữ của đại ca, cô ta chỉ là người phụ nữ bị đại ca bắt thôi OK, anh đừng quên, cô ta bị bắt để dẫn tới trước mộ em trai đại ca, đợi đại ca tới rồi, sẽ giết cô ta ngay tại đó, dù gì cô ta cũng phải chết, tại sao trước khi chết không cho mấy anh em chúng ta vui vẻ tý chứ?”

“Đại ca có nói cho chúng ta chạm vào không? Không phải cậu không biết tính đại ca, nếu anh ấy không muốn cho chúng ta chạm vào người phụ nữ này, thì cậu tự hiểu hậu quả của mình khi chạm vào cô ta rồi đấy, nếu cậu muốn chạm vào cô ta thì tôi sẽ không ngăn cản cậu, cậu đi đi.”

“Bỏ đi, tôi cần gì phải mạo hiểm như thế, đợi giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ về nhà tìm mấy em gái chơi đùa, đại ca tính khí thất thường, nên anh ấy không cho phép thì tôi chẳng dám động, các anh đừng nói nữa, cô gái này thật sự rất xinh đẹp, nếu có thể lên giường với cô ta một lần, có bảo tôi đưa 300 triệu tôi cũng tình nguyện, nói không chừng cô ta còn là xử nữ đấy.”

“Cô ta có là xử nữ hay không thì cậu cũng chẳng có lá gan đó, Tiểu Tam, chúng ta cá cược đi, nếu cậu dám lên giường với người phụ nữ này, tôi cho cậu 15 triệu, cậu dám không?”

“Mẹ kiếp, anh định bảo ông đây chết sớm à, tôi cho anh 30 triệu, anh có dám lên giường với cô ta không?”

“Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng kích thích tôi, đợi lát nữa đại ca tới tôi sẽ hỏi anh ấy, chỉ cần đại ca nói được, thì tôi sẽ là người đầu tiên, các cậu đừng có mà tranh giành với tôi.”

“Chết tiệt, anh tính toán hay lắm, tôi hỏi anh, rốt cuộc khi nào đại ca mới tới? Chúng ta đã ở đây hơn một ngày rồi, cũng chẳng còn thứ gì để đánh nữa, nếu tiếp tục ở lại đây nữa tôi sẽ không sống nổi mất.”

“Có lẽ sắp rồi, đại ca nói đêm nay sẽ tới, chắc sẽ nhanh thôi.”

“Giờ mới chín giờ kém, ai biết đại ca khi nào tới, tối nay tới năm giờ sáng mai đều thuộc về đêm nay.”

“Mẹ kiếp, cậu có giỏi thì đi phát tiết với đại ca đi, chứ quát tháo tôi làm gì. Đi đi đi, gọi mấy người đang ngủ dậy hết đi, mọi người chuẩn bị súng ống sẵn sàng, rồi lên tinh thần đi, đừng để lát nữa đại ca tới lại nhìn thấy sắc mặt ai cũng phờ phạc, đến lúc đó đại ca nổi giận thì tôi không giữ được mạng mấy người đâu. Còn nữa, tôi nhắc lại lần nữa, trước khi đại ca tới, không ai được phép chạm vào người phụ nữ đó, giờ chẳng ai biết rốt cuộc đại ca muốn mang cô ta đi đâu, nên tốt nhất mấy cậu nên kiềm chế lại, ai dám động vào cô ta, thì đừng trách viên đạn của tôi không có mắt.”

Rồi Diệp Lăng Thiên nghe thấy tiếng bước chân, anh đứng sau cầu thang, thầm suy đoán về cuộc đối thoại mình đã nghe được, đầu tiên là trong phòng khách có năm người, theo lời người lúc nãy nói, thì vẫn còn mấy người đang ngủ, vậy tổng cộng là khoảng 10 người, anh nhìn lướt qua bọn họ, hầu như ai cũng cầm một khẩu súng tiểu liên, đây là vũ khí rất tân tiến. Thứ hai tới mấy thông tin khác, trước hết là Lý Yến vẫn ổn, theo lời bọn họ nói, thì giờ cô vẫn rất an toàn, hơn nữa chắc chắn cô đang bị nhốt ở một trong mấy căn phòng bên dưới, ngoài ra, đúng như Diệp Lăng Thiên dự đoán, đối phương muốn giết cô để trả thù cho em trai mình, hơn nữa còn muốn dẫn cô tới trước mộ Lâm Dũng, còn mộ anh ta nằm ở đâu thì anh không biết. Anh suy tính kỹ lưỡng về cách thức cứu người, bên trong có 10 người, thì ít nhất sẽ có 10 khẩu súng tiểu liên, anh không biết bọn họ có còn trang bị nào khác không, anh không thể nào xông vào giết bọn họ, càng không thể đánh lén từng người một trong phạm vi nhỏ như hai căn phòng này. Quan trọng nhất là, anh hoàn toàn không nghĩ được cách tới gần phòng của Lý Yến. Diệp Lăng Thiên rất hy vọng lúc này anh có thêm một trợ thủ nữa, để tạo ra chút tiếng động thu hút sự chú ý của họ, tốt nhất là có thể dụ bọn họ ra khỏi phòng, như vậy anh có thể dễ dàng cứu Lý Yến trốn ra phía sau biệt thự rồi rời đi, tất nhiên, khả năng này chỉ có thể loại trừ. Giờ chuyện anh có thể làm là tiếp tục đợi thời cơ xuất hiện, tốt nhất là đợi tới khi bọn họ mệt mỏi ngủ gà ngủ gật rồi hẵng hành động, để xem anh có thể có cơ hội gì.

“Nào nào nào, chúng ta đánh bài đi, tôi có mang theo mấy bộ bài tú lơ khơ, anh gọi thêm mấy người nữa đi, chúng ta đánh bài ăn tiền.”

“Cậu muốn chết đúng không? Cậu quên mệnh lệnh rồi à? Mỗi người canh chừng tốt vị trí của mình, cách hai tiếng sẽ đổi người gác một lần, luân phiên nhau trông chừng người phụ nữ kia, tôi nói cho các cậu biết, cô ta không phải người phụ nữ bình thường, mà là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, nếu lấy một chọi một, các cậu không thể đấu quá hai hiệp với người ta, nên mọi người vực dậy tinh thần, tập trung cao độ cho tôi, nếu để cô ta chạy mất thì chúng ta chết chắc.”

“Cô ta bị trói chặt như thế thì có thể chạy được à? Anh nói tôi nghe thử cô ta chạy thế nào? Toàn bộ biệt thự đều khóa kín cửa, thì cô ta có thể chạy đi đâu? Anh đừng quên rằng, trên núi đều có người canh chừng ở mấy nhà xung quanh, nếu cô ta có thể chạy ra ngoài, thì một loạt viên đạn sẽ bắn nát người cô ta. Anh quá cẩn thận rồi đấy?”

“Cẩn thận? Nếu tôi không cẩn thận thì chẳng sống tới hôm nay, mấy cậu vào trễ hơn tôi nên có thể chưa hiểu rõ tính cách đại ca, trước giờ anh ấy chưa từng nhẹ tay với người phạm phải sai lầm hoặc không hoàn thành nhiệm vụ, hầu như đều chết hết, không có ngoại lệ. Tôi khuyên các cậu, nếu muốn sống thì vực dậy tinh thần, dù gì tối nay cũng là đêm cuối cùng, mau cất bài vào đi, đừng để lát nữa đại ca tới đây rồi nhìn thấy, bằng không các cậu sẽ mất mạng.”

“Mẹ kiếp, như vậy thì làm sao mà sống, phụ nữ thì không cho chơi, tiền cũng không đánh cược, còn chẳng cho ngủ, nếu vậy thì tôi còn tới đây làm cướp chi nữa, không bằng về nhà làm ruộng còn hơn.”

“Cậu dám về làm ruộng không? E rằng cậu chưa kịp về tới nhà đã bị cảnh sát bắt rồi. Mọi người đều biết rõ mình là hạng người gì, nếu không phải mấy cậu phạm tội chỉ còn đường chết, thì cũng chẳng tới đây nương nhờ, được rồi, đừng nói nữa, muốn sống thì ngoan ngoãn làm việc đi. Cậu mang bộ đàm tới đây cho tôi, đã qua nửa tiếng rồi, để tôi liên lạc với mấy người canh chừng một lát, xem thử bên ngoài có tình huống gì không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi