TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

“Không có, vào đi.” Diệp Lăng Thiên nói, sau đó liền trông thấy Hứa Hiểu Tinh mặc quần áo ngủ bước vào, tiếp đến mở đèn lên.

Diệp Lăng Thiên từ trên giường ngồi dậy, sau khi ngồi dậy mới phát hiện bởi vì mình không mang theo quần áo ngủ nên đã cởi trần ngủ, thế là lại ngượng ngùng nằm xuống kéo chăn lên đắp.

“Cứ ngồi dậy đi, không sao đâu, tôi còn không ngại thì anh xấu hổ cái gì chứ? Anh không mang quần áo ngủ theo đúng không?” Hứa Hiểu Tinh đỏ mặt hỏi, tuy cô ta nói là không ngại, nhưng mà rõ ràng vẫn có chút xấu hổ.

“Uhm, đi gấp quá, không mang theo cái gì hết” Diệp Lăng Thiên gật gật đầu đáp.

“Thật ngại quá, tâm tư tôi dồn hết vào chuyện của ba tôi, nên không để ý chuẩn bị mấy thứ đó” Hứa Hiểu Tinh ngượng ngùng nói.

“Không sao, mẹ cô đâu? Ngủ rồi à?” Diệp Lăng Thiên cũng không cố kị nhiều nữa, từ trên giường ngồi dậy, tựa vào đầu giường nói chuyện với Hứa Hiểu Tinh.

“Uống mấy viên thuốc an thần, vừa mới ngủ rồi. Bà ấy quá mệt, tôi có cảm giác bà ấy sắp sửa sụp đổ rồi ấy” Hứa Hiểu Tinh thở dài một tiếng.

“Chuyện đương nhiên thôi mà, chỉ cần cô an ủi bà ấy nhiều một chút, thời gian này cố gắng ở bên bà ấy nhiều một chút là được”

“Từ những lời mẹ tôi nói, anh cảm thấy ba tôi liệu có phạm pháp không?” Hứa Hiểu Tinh một lần nữa hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Bây giờ còn chưa thể nói chắc được, cái gì cũng không biết thì làm sao có thể hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì được chứ. Có điều cô cũng đừng quá lo lắng, cho dù thật sự phạm pháp đi nữa, thì ba cô cũng chỉ đầu tư có sáu tỷ, nhận về được ba tỷ thôi mà, cũng không tính là tội quá lớn. Phạm tội liên quan tới kinh tế, chỉ cần đem tiền trả lại thì hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu.

Tất nhiên, đây là giả dụ tình huống chú ấy có phạm tội thôi, chứ tôi vẫn tin chú ấy chắc chắn sẽ không làm ra chuyện vi phạm pháp luật đâu. Ý của tôi chỉ là, cô không cần phải quá lo lắng, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu, nói cho cùng, cũng chỉ là mấy tỷ đồng thôi mà” Diệp Lăng Thiên cố gắng nói đến mặt tốt, để an ủi Hứa Hiểu Tinh.

Hứa Hiểu Tinh gật gật đầu, sau đó nói: “Nếu như thật sự là như vậy, thì bán căn nhà chúng tôi đang ở đi vậy, căn nhà này dựa theo giá nhà ở hiện nay tại thành phố Y chắc cũng phải bán được cỡ mười lăm hai mươi tỷ ấy chứ. Bất kể thế nào, cũng phải giúp ba tôi bình an vô sự.”

“Uhm, tất nhiên phải vậy rồi, chuyện này cứ để tra rõ đầu cua tai nheo thế nào đã rồi hẵng nói tiếp. Bây giờ cô chưa cần suy xét đến vấn đề này vội đâu, binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, vấn đề nào rồi cũng có cách giải quyết hết thôi” Diệp Lăng Thiên hơi hơi cười cười.

“Đúng vậy, bất kể thế nào, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết, một cửa này kiểu gì rồi cũng có thể vượt qua được thôi.” Hứa Hiểu Tinh gật gật đầu, tiếp đó nói: “Anh ngủ ở đây có quen không?”

“Đó giờ tôi đều không bị lạ giường, trước kia lúc cùng tiểu đội chấp hành nhiệm vụ chỗ nào mà chưa ở qua chứ, càng đừng nói nhà của cô thoải mái như thế này, cô mà không qua thì chắc tôi đã ngủ rồi đấy.”

“Ý anh là tôi làm phiền đến giấc ngủ của anh ấy hả?”

“Không có không có, tôi chỉ muốn nói là tôi ngủ thoải mái lắm, cô không cần phải lo lắng đâu thôi” Diệp Lăng Thiên vội vàng nói.

“Có lạnh không? Hay là tôi mang chăn qua cho anh nhé, cái thảm này mỏng quá” Hứa Hiểu Tinh quan tâm hỏi.

“Cô cảm thấy tôi sẽ lạnh à? Thật sự không cần đâu, cô càng như thế tôi ở lại nhà cô càng không thoải mái đó, tùy ý một chút tốt hơn đấy.” Diệp Lăng Thiên cười cười đáp, sau đó lại hỏi: “Ba của cô cụ thể là làm việc ở đơn vị nào?”

“Trước kia ba tôi với mẹ tôi đều là giáo sư đại học, ở chính ngôi trường bây giờ tôi đang giảng dạy ấy. Sau đó ba tôi được điều chuyển từ Đông Hải tới thành phố Y, làm việc trong một đơn vị nghiên cứu khoa học, tôi cũng không rõ chức vị cụ thể của ông ấy bây giờ là gì, tóm lại ít nhiều gì cũng giữ một chức lãnh đạo nhỏ trong đơn vị của bọn họ đi.

Hơn nữa, thành quả nghiên cứu của ông ấy rất tốt, nhà nước còn cấp cho ông ấy mấy khoản kinh phí cực cao để nghiên cứu khoa học nữa đó. Nói thật ra, thu nhập của ba tôi không thấp chút nào, nếu không thì căn nhà này cùng với tiêu dùng trong gia đình cả chiếc xe nữa từ đâu mà có chứ? Tôi thật sự không hiểu ông ấy còn ra ngoài mở công ty làm cái gì nữa, thật sự không cần thiết ấy.” Nói đến đây trong lòng Hứa Hiểu Tinh rõ ràng có chút trách cứ.

“Mẹ cô chẳng phải đã nói rồi đấy à? Ba cô chính là cảm thấy mình sắp sửa nghỉ hưu đến rồi, cũng không còn kiếm thêm được bao nhiêu tiền nữa, không cách nào để lại nhiều tiền một chút cho cô, thế nên vừa hay có cơ hội lần này liền muốn cùng người ta mở công ty đặng kiếm thêm chút tiền để lại cho cô. Ba mẹ kì thực làm mọi chuyện đều là vì con cái mình không phải sao? Chứ ba cô thì có thể tiêu hết bao nhiêu tiền chứ? Chủ yếu là vì có thể để lại cho cô nhiều tiền một chút, cho cô mua căn nhà lúc kết hôn, cuộc sống sau này cũng đỡ vất vả hơn một chút thôi”

“Nhưng mà… Nhưng mà… tôi thật sự không cần những cái đó mà, tôi có thể tự nuôi sống được bản thân, lại không có yêu cầu quá cao đối với cuộc sống vật chất, hy vọng của tôi bây giờ kỳ thực chỉ là hai người bọn họ có thể thật khỏe mạnh thôi, chỉ cần họ khỏe mạnh bình an, đối với tôi mà nói còn tốt hơn gấp nhiều lần cho tôi bất cứ thứ gì” Hứa Hiểu Tinh nói tới đây vành mắt lại bắt đầu đỏ lên.

“Tuy là nói như vậy, nhưng mà có người ba người mẹ nào trên đời này lại không đào tim móc phổi ra vì con cái đâu chứ? Được rồi, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa, nói tiếp cô lại khóc mất, nửa đêm nửa hôm cô lại ở chỗ của tôi khóc lóc, đợi mẹ cô tỉnh dậy thế nào cũng nghĩ tôi đã làm gì cô cho xem” Diệp Lăng Thiên khó được nói đùa một câu, kỳ thực chủ yếu vẫn là để điều tiết bầu không khí, trêu cho Hứa Hiểu Tĩnh vui vẻ lên chút thôi.

“Biến đi” Hứa Hiểu Tinh mắng, sau đó lại nói: “Anh muốn làm gì với tôi anh nói rõ ra xem nào, nói đi, anh muốn làm gì tôi cơ?”

Diệp Lăng Thiên ngẩn người, cười cười đáp: “Tôi muốn bây giờ cô đi rót giùm tôi cốc nước, có hơi khát.”

“Sao không nói sớm, uống nước ngọt không? Trong tủ lạnh có đấy”

“Không, cô cũng biết mà, trước giờ tôi đều không uống nước ngọt, rót cho tôi cốc nước lọc đi. Tôi bây giờ có hơi bất nhã, không tiện ra ngoài lắm, chỉ có thể làm phiền cô thôi” Diệp Lăng Thiên chỉ chỉ phần thân trên cởi trần của mình, nói.

“Anh cũng biết cơ à, ngày mai tôi đi mua cho anh bộ quần náo ngủ nhé” Hứa Hiểu Tinh vừa nói vừa đi ra ngoài rót một cốc nước mang qua cho Diệp Lăng Thiên.

“Uhm, cũng được, chuyện này chắc cũng không thể giải quyết xong trong ngày một ngày hai được, ngày nào cũng thế nào đúng là có hơi không thích hợp thật” Diệp Lăng Thiên nghĩ một hồi vẫn đành không khách khí nói.

“Anh biết thế là tốt, được rồi, không còn sớm nữa, hôm nay anh cũng mệt rồi, nói thật là, tôi cũng hơi ngượng ngùng, anh đến nhà tôi mà tôi lại không rảnh chào hỏi anh tiếng nào, ngược lại còn để anh nấu mì cho mẹ con tôi nữa” Hứa Hiểu Tinh có chút áy náy nói.

“Tình huống đặc biệt mà, nếu tôi đã tới đây thì nói rõ tôi không phải người ngoài rồi, chuyện này cô không cần quá để ý đâu, bây giờ cô cứ chú tâm chăm sóc tốt cho mẹ cô là được, đừng để bà ấy lo lắng quá sinh bệnh.”

“Vậy được rồi, tôi không nói cảm ơn với anh nữa nhé, quá khách khí. Không còn sớm nữa, tôi phải qua xem mẹ tôi có tỉnh không, rồi ở lại với bà ấy, anh cũng ngủ sớm một chút đi. Nếu như có việc gì hay cần thứ gì thì cứ dùng điện thoại nhắn tin cho tôi là được, tôi ra ngoài đây” Hứa Hiểu Tinh nói thêm một câu với Diệp Lăng Thiên.

“Được, ngủ ngon” Diệp Lăng Thiên gật gật đầu.

“Ngủ ngon” Hứa Hiểu Tinh nói xong liền giúp Diệp Lăng Thiên tắt đèn, đi ra ngoài đóng cửa lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi