TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 761: NHIỆM VỤ (3).

“Cậu muốn nghe lời nói thật không?” Rất lâu sau Diệp Lăng Thiên mới ngẩng đầu lên nhìn Trần Tuấn Lương hỏi.

“Muốn.” Trần Tuấn Lương gật đầu.

“Nếu như nói tín nhiệm, người mà tôi tín nhiệm nhất là cậu. Trần Tuấn Lương cậu chơi với tôi bao nhiêu năm? Tôi có thể nói như vậy, tôi là người nhìn cậu trưởng thành, lần đầu tiên gặp cậu, cậu mới 19 tuổi đúng không, cậu đi theo tôi năm, sáu năm. Khoảng thời gian này đều là tôi dẫn dắt cậu, tôi rất hiểu nhân phẩm của cậu. Sau này, tôi gọi cậu đến chỗ tôi làm, mà bây giờ, cậu lại đính hôn với Diệp Sương, Diệp Sương là đứa em gái duy nhất của tôi, nếu như nói người mà tôi tín nhiệm nhất trên thế giới này là ai, vậy thì người đó chắc chắn là cậu.

Cậu nói rất đúng, chuyện của Văn Vũ là tôi kêu Lão Ưng làm, ngoài ra Lão Ưng và Hầu Tử đều làm việc cho tôi, cũng là làm việc cho phía trên, hơn nữa, thực ra cũng đang nhận một nhiệm vụ, làm một vài chuyện, Lão Ưng và Hầu Tử đều đang làm những chuyện này.

Tôi hiểu ý của cậu, thực ra những lời này những lời này có phải cậu muốn hỏi tôi từ lâu rồi? Hôm nay tôi đến để nói với cậu nguyên nhân tại sao tôi không để cậu tham gia vào bên trong. Có hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất, những chuyện chúng tôi làm đều không cần quá nhiều người, tôi đã có Lão Ưng và Hầu Tử rồi, không cần thêm người khác nữa, nhân công đã đủ rồi.

Đối với tôi mà nói, công ty còn cần cậu hơn, công ty cần một người quản lý, ngoài ra, tôi đã từng hứa với Lục Oánh, tôi nhất định phải cho bà ta một công ty An Bảo hoàn hảo, ngoài ra tôi còn có cổ phần ở công ty An Bảo, công ty An Bảo phát triển tốt, cũng là đang kiếm tiền cho tôi. Mà lão chuyện Lão Ưng và Hầu Tử làm cần rất nhiều tiền, vì vậy tôi phải kiếm tiền, cậu đi làm ở công ty chính là đang kiếm tiền cho tôi, đồng thời cũng là đang làm việc cho quốc gia, chỉ là phân công không giống nhau mà thôi, cậu có thể làm được việc mà đám Lão Ưng đang làm, nhưng đám người Lão Ưng không làm được việc mà cậu đang làm.

Nguyên nhân thứ hai, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, chính là vì sự ích kỷ của tôi. Trần Tuấn Lương cậu không chỉ là anh em của tôi, đồng thời cậu cũng là chồng chưa cưới của đứa em gái duy nhất của tôi, tôi chỉ có một đứa em gái, tôi không muốn con bé cưới một người mà ngày nào cũng phải vào sinh ra tử, tôi không muốn con bé ngày nào cũng phải lo lắng, lo sợ, tôi càng không muốn một ngày nào đó con bé trở thành góa phụ.

Nếu như tôi thật sự đồng ý để cậu tham gia vào, vậy thì tôi không thể đồng ý chuyện của cậu với Diệp Sương. Chuyện chúng ta làm không cần nói có lẽ cậu cũng biết nguy hiểm đến mức nào, đều là xách đầu đi làm việc. Với tư cách là một người anh, tôi không thể làm như vậy, cho dù như thế nào đều kiên quyết không cho phép.

Cậu đã trở lại thành phố, đã có suy nghĩ thành gia lập nghiệp, cậu nên quên đi những việc nhiệt huyết sôi sục này, đây cũng là nguyên nhân tại sao ở trong bộ đội quy định tất cả mọi người đều không được phép yêu đương. Bây giờ ở trong lòng cậu, gia đình nên là thứ mà cậu cần bảo vệ nhất. Hầu Tử và Lão Ưng không xuất hiện nữa là vì công việc của bọn họ yêu cầu bọn họ không thể liên hệ với tôi quá nhiều, càng không nên lộ mặt quá nhiều ở trước mặt người khác, đạo lý đơn giản này có lẽ cậu đều hiểu. Điều tôi muốn nói cũng chỉ có như vậy, Trần Tuấn Lương, quên những thứ trước kia đi, bây giờ cậu chỉ là một người bình thường, biết không?” Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói.

Sau khi Trần Tuấn Lương nghe thấy những lời nói của Diệp Lăng Thiên, không nói gì, từ trên khuôn mặt của Trần Tuấn Lương Diệp Lăng Thiên có thể nhìn ra sự thất vọng và không nỡ. Nhưng cuối cùng Trần Tuấn Lương vẫn gật đầu, nói: “Anh, em hiểu rồi.”

“Hiểu được là tốt, cậu nên hiểu, cậu quản lý công ty tốt, thực ra cũng giống như vậy, chỉ là cương vị không giống mà thôi. Được rồi, không nói nhiều nữa, cậu đi đi, tôi cũng phải rời đi rồi.” Diệp Lăng Thiên nói xong, đứng dậy, cùng với Trần Tuấn Lương đi ra ngoài.

Buổi chiều, lúc sắp tan làm, chiếc điện thoại nội bộ mà trước nay mình chưa từng dùng đến đột nhiên vang lên, Diệp Lăng Thiên nhận điện thoại, là Bọ Cạp gọi đến, Bọ Cạp nói với Diệp Lăng Thiên, cô ta đang ở nhà anh, bảo anh về nhà một lúc.

Diệp Lăng Thiên không cảm thấy kỳ lạ tại sao Bọ Cạp lại biết vị trí nhà của mình, tan làm lập tức đi thẳng về nhà. Sau khi về đến nhà mới phát hiện, Bọ Cạp đã ở trong nhà mình, hơn nữa, trong nhà còn có thêm một đống đồ, rất rõ ràng, đống đồ to thế này đều là các loại thiết bị là Diệp Lăng Thiên cần.

“Cô không thể đợi tôi về nhà để mở cửa cho cô mà cứ phải tự mình lẻn vào sao?” Diệp Lăng Thiên không vui nói.

“Đồ là bọn họ đưa đến, bọn họ cũng còn có nhiệm vụ khác, vì vậy chỉ có thể như thế. Không tồi nha, đổi căn nhà lớn như vậy, nuôi mấy người phụ nữ thế?” Bọ Cạp cười haha nói.

“Phụ nữ nào? Một mình tôi sống.”

“Anh lừa tôi à, đây là cái gì?” Trong tay Bọ Cạp cầm mấy sợi tóc hỏi Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhìn, quả thật là tóc của phụ nữ.

“Cô lấy ở đâu?”

“Trên gường đó, có không ít, rất rõ ràng, chỗ này của anh đã từng có phụ nữ ở.”

“Cô đến để điều tra tôi hay là như thế nào? Được rồi, có chuyện gì thì mau nói đi.” Diệp Lăng Thiên không vui nói.

“Đây là nhiệm vụ.” Nói đến chính sự, Bọ Cạp ngược lại rất nghiêm túc, lấy ra một chiếc Ipad, mở lên sau đó đưa cho Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên nhìn, bên trên có ảnh của một người và giới thiệu cụ thể về thân phận.

“Người này tên là Tần Hạo, chủ tịch của bất động sản Hoa Dương, năm nay 57 tuổi, người quốc gia XH, nhưng mẹ ruột ông ta là người nước G, lúc nhỏ ông ta lớn lên ở nước G, lúc mười mấy tuổi mới trở về nước sống với ba mẹ. Bây giờ là hội viên của thương hội thành phố A, sản nghiệp khoảng mười lăm nghìn tỷ, mối quan hệ xã hội rất phức tạp, hơn nữa sức ảnh hưởng trên các phương diện đều khá tốt.”

“Ông ta có vấn đề gì.”

“Vấn đề rất lớn, thường xuyên qua lại với mọi tầng lớp của nước G, theo tất cả những gì chúng ta biết được ông ta là người phụ trách tổ chức gián điệp của nước G ở thành phố A, cũng là người đại diện.

Hoạt động của tổ chức gián điệp nước G hoạt động đều là do ông ta tổ chức, bao gồm cả kinh phí và khơi thông các mối quan hệ đều là ông ta phụ trách.

Rất nhiều gián điệp nước G mà chúng tôi bắt được đều qua lại với ông ta, nhưng lại không có người nào khai ra ông ta. Nhưng, chúng tôi có đủ chứng cứ có thể suy đoán ra ông ta chính là người phụ trách tổ chức gián điệp nước G ở Đông Hải, nhưng sự tồn lại của ông ta có nguy hại rất lớn với chúng ta, vì vậy ý của bên trên chính là trừ khử ông ta.” Bọ Cạp nói thẳng.

Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc, cuối cùng hỏi: “Mấy người xác định ông ta thật sự là gián điệp sao? Tôi không muốn hại người vô tội.”

“Đương nhiên, nếu không chúng tôi cũng sẽ không xem ông ta là một số hiệu mục tiêu giao cho các anh nhiệm vụ này. Người của chúng tôi đã nhìn chằm chằm vào ông ta 3 năm trời, vô cùng chắc chắn. Chúng tôi không có cách nào trực tiếp dùng pháp luật để trừ khử ông ta nên mới giao nhiệm vụ này cho anh.

Nếu như là trước đây, chúng tôi đã bắt ông ta từ lâu rồi.” Bọ Cạp nói một cách chắc chắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi