TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 827: EM MUỐN CÓ MỘT ĐỨA CON (7)

Diệp Lăng Thiên ngẩn người, đột nhiên cảm thấy không có gì để nói.

“Sao anh không nói nữa?” Hứa Hiểu Tinh quay đầu nhìn Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Cô nói vậy rồi tôi còn nói gì được nữa?” Diệp Lăng Thiên bất lực đáp.

“Ồ, được rồi, tôi sai rồi được chưa? Đến văn phòng của tôi đi, tôi giới thiêu cho anh hai cô gái rất xinh, có trình độ học vấn cao.”

“Thôi, tôi chờ cô trước toà nhà.” Nhớ lại cảnh vào văn phòng của Hứa Hiểu Tinh khi ở Đông Hải lần trước, Diệp Lăng Thiên vội lắc đầu, không dám vào nữa.

“Đồ nhát gan, có gái đẹp mà không đi xem, được rồi, tôi đi lấy sách, anh chờ tôi ở đây là được. Nhớ đừng có dụ dỗ học sinh, các em ấy có bạn trai rồi, cẩn thận bị đánh chết đấy.” Hứa Hiểu Tinh nói đùa với Diệp Lăng Thiên trước khi đi.

Diệp Lăng Thiên đứng trước toà nhà văn phòng, châm điếu thuốc chờ Hứa Hiểu Tinh, nhìn nhóm học sinh này anh cảm thấy khá hâm mộ, tiếc nuối lớn nhất đời này của anh là không được học đại học.

“Có thấy người đẹp nào không?” Không lâu sau Hứa Hiểu Tinh đeo cặp sách tươi cười chạy ra.

“Người đẹp nhất là cô rồi, tôi đi đâu tìm người đẹp nữa.” Diệp Lăng Thiên cũng cười bảo.

“Ôi là trời, bây giờ miệng ngọt như được bôi mật ấy, có còn là tên đầu gỗ mà tôi quen trước đây không?”

Hứa Hiểu Tinh vui vẻ đáp lại, cô nói tiếp: “Đi thôi, tôi mời anh đi ăn tiệc lớn.”

“Được.”

“Anh lái xe đến không?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.

“Không.”

“Tôi cũng không, xem ra hai chúng ta chỉ có thể men theo đường lớn để ra thôi, trong trường cũng không có xe.”

“Đi bộ đi, vẫn còn sớm, đi bộ cũng tốt mà.” Diệp Lăng Thiên gật đầu rồi hai người cùng đi bộ dọc theo con đường nhiều cây của trường học.

“Sao đột nhiên lại nghĩ tới việc chuyển đến thành phố Y làm việc vậy? Cô ở Đông Hải chẳng phải vẫn rất tốt sao?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Anh muốn nghe lời nói thật hay nói dối?” Hứa Hiểu Tinh hỏi thẳng.

“Còn có thật với nói dối nữa cơ à?” Diệp Lăng Thiên ngạc nhiên.

“Đương nhiên, nếu là nói dối thì tôi có thể nói với anh rằng tôi muốn về ở bên ba mẹ nhiều hơn.”

“Nói thật thì sao?”

“Nói thật là tôi muốn tránh xa anh một chút, càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng bao giờ gặp anh.” Hứa Hiểu Tinh trả lời thẳng thắn, không che giấu, cô vẫn luôn như thế.

Diệp Lăng Thiên hơi bất ngờ, anh không ngờ lời nói thật của Hứa Hiểu Tinh lại là thế này.

“Tại sao?” Diệp Lăng Thiên rít một hơi rồi nhàn nhạt hỏi.

“Một trong những điều đau khổ nhất trên đời là bạn gái kết hôn mà chú rể không phải tôi, tôi cũng tương tự vậy. Người tôi yêu đã kết hôn, cô dâu không phải tôi, quan trọng hơn là trong lòng tôi vẫn luôn có người đó, không thể quên được cũng không thể từ bỏ, đây là điều đau đớn nhất trên đời. Vì thế tôi muốn rời xa anh, quên anh, bắt đầu cuộc sống mời, tôi không thể huỷ hoại cuộc đời mình trong tay anh.

Tôi mới ngoài ba mươi, tôi nghĩ tôi vẫn có thể tìm được cuộc sống và hạnh phúc thuộc về mình. Tôi sẽ không ngốc như Vũ Hân, ngu ngốc chờ đợi mãi như vậy, tôi cũng không biết cô ấy đang chờ đợi điều gì.”

Hứa Hiểu Tinh nhẹ giọng nói.

Từng lời của Hứa Hiểu Tinh đều khiến trái tim Diệp Lăng Thiên đau đớn, anh hiểu cô đang nói gì.

“Bắt đầu từ sau kỳ nghỉ Tết năm nay, mẹ tôi vẫn luôn tìm người cho tôi xem mắt khắp nơi, mẹ tôi đóng thành quyển thông tin về những người bà muốn cho tôi đi gặp, còn đánh cả số nữa, mà tình cờ lại là một bộ bài tú lơ khơ, từ A đến K, còn có cả Joker, không thiếu một quân.

Dựa theo yêu cầu của mẹ tôi, bà cũng không ép buộc tôi quá, tần suất xem mắt cũng chỉ một tuần hai lần, thứ bảy gặp một người, chủ nhật gặp một người, bắt đầu từ Jocker rồi theo thứ tự, thứ bảy tuần này tôi sẽ đi gặp Q.” Hứa Hiểu Tinh cười kể lại.

Mặc dù nghe Hứa Hiểu Tinh nói như đang đùa, nhưng Diệp Lăng Thiên lại không cười nổi, anh chậm rãi hút thuốc, một lúc lâu sau mới hỏi: “Không tìm được ai hài lòng sao?”

“Có, hai Joker đều ổn, Joker đỏ là con cán bộ cấp cao nhưng không phải công tử bột, người ta tốt nghiệp đại học rồi đi du học ở nước B, học thạc sĩ rồi học tiến sĩ, sau khi về thì làm nghiên cứu ở phòng thí nghiệp đại học, dẫn dắt sinh viên học nghiên cứu sinh. Tuổi cũng không lớn lắm, 35 tuổi, rất có giáo dục, cũng ưa nhìn, nho nhã, lịch sự, rất đàn ông. Điều kiện gia đình rất tốt, ba là quan chức cấp cao, chức rất cao rất cao, học cùng trường mẹ tôi nên mẹ giới thiệu cho tôi.” Hứa Hiểu Tinh nói.

“Vậy tại sao cô vẫn xem mắt tiếp?”

“Chắc là do không có cảm giác! Mọi mặt của anh ấy đều tốt, không chê vào đâu được, nhưng tôi lại không có cảm giác đó với anh ấy. Tôi tin vào tình yêu sét đánh, cũng tin vào cảm giác, hai người có thể tiếp tục được không chỉ một ánh mắt là biết.

Nhưng tôi đã hẹn anh ấy bốn năm lần dưới sự tác hợp của mẹ, bắt đầu từ năm ngoái nhưng vẫn không có cảm giác gì. Mẹ tôi lại cứ nhất quyết bảo tôi tiếp tục với anh ấy, nói là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Tôi cũng lùi một bước, giữ mối quan hệ bạn bè với anh ấy, thi thoảng gặp nhau uống ly cà phê thì tôi không từ chối.

Tôi vẫn tiếp tục đi xem mắt là để xem nếu vận may tốt thì có thể gặp được người có cảm giác, sau đó tôi sẽ cố gắng yêu người đó rồi kết hôn, thuận lợi đẩy mình đi, kết thúc mối bận tâm của ba mẹ, cũng kết thúc mối bận tâm của tôi.” Hứa Hiểu Tinh nói rất nhẹ nhàng nhưng Diệp Lăng Thiên biết trong lòng cô không hề nhẹ nhõm như vậy.

Diệp Lăng Thiên hết sức đau lòng, trong lòng anh như mắc kẹt thứ gì đó, muốn nôn ra không được mà nuốt xuống cũng không xong, rất khó chịu.

“Anh muốn ăn gì? Ở cổng trường có một nhà hàng kiểu Hong Kong, view và hương vị đều ổn, anh có muốn đến đó không?” Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó không nói gì nữa. Khi đến cổng trường mới hỏi anh.

Diệp Lăng Thiên gật đầu đáp: “Được!”

Hai người đi vào cửa hàng, tìm vị trí ngồi xuống.

“Anh ăn gì?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.

“Tôi chưa ăn đồ Hong Kong bao giờ, cô gọi món đi.” Tâm trạng Diệp Lăng Thiên không tốt lắm, anh lắc đầu nhẹ đáp.

“Được, vậy để tôi gọi món.” Hứa Hiểu Tinh gật đầu, bắt đầu gọi món.

Sau khi gọi món, Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên rất lâu mới hỏi: “Sao vậy? Tâm trạng không tốt à?

Có phải nghe nói tôi đi xem mắt nên cảm thấy khó chịu không?”

“Không phải.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu.

“Anh luôn có cái tật này, khi nói dối là mắt sẽ nhìn đi nơi khác, để ý thì để ý, có gì ngại nói ra đâu.” Hứa Hiểu Tinh cũng chẳng hề giả bộ mà nói thẳng ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi