TỔNG TÀI NGOÀI GIÁ THÚ SỦNG VỢ TẬN TRỜI

Chương 166

Trong đáy mắt của hắn tràn ngập vẻ khinh bỉ tột cùng, không hề vấn vương một chút yêu thương.

Bá Hưng lạnh giọng nói: “Đối với tôi cô chỉ là món đồ chơi qua đường, tùy tiện nhặt bừa bên ngoài về là được.

Chơi chán thì bỏ.

Thế thì sao phải quên đi sự thật rành rành trước mắt?”

Bá Hưng châm một điếu thuốc rồi đưa lên miệng hút một hơi thật sâu sau đó nhả ra làn khói trắng điêu luyện, mùi thơm thoang thoảng của thuốc phảng phất xung quanh.

Nhìn bộ dạng của hản lúc này không khác gì những tay chơi chuyên nghiệp, trước đây hẳn là như thế, không có bất cứ cô gái nào có thể ở bên hắn quá một năm.

Riêng Trịnh Vỹ Ái đã là đặc biệt lãm rồi, vì ả ta biết cách chiều chuộng đàn ông, biến cách làm cho hẳn cảm thấy thỏa mãn.

Chỉ cần nhiêu đó đã đủ để Bá Hưng cho cô ta một chút lợi ích rồi.

Thể mà tưởng rằng gà rừng hóa phượng hoàng, một bước lên mây.

Mượn danh của Bá Hưng tác oai tác quái bên ngoài, khiến cho hắn phải đi dọn tàn cuộc của Trịnh Vỹ Ái rất nhiều lần rồi.

Nhưng ả lại rất biết chiêu trò, mỗi lần nhìn thấy Bá Hưng sắp sửa tức giận vì những gì ả làm thì Trịnh Vỹ Ái liền đem thân mình ra dỗ ngọt hản.

Cho tới bây giờ điều đó vẫn còn hiệu quả, nhưng có lẽ hôm nay không thể được nữa rồi.

Bá Hưng thật sự không chịu nổi bản tính chanh chua đanh đá của Trịnh Vỹ Ái nữa.

Hắn cũng chán cảnh ăn chơi sa đọa rồi, hắn muốn tìm một cô gái đáng được hẳn yêu thương, hẳn muốn dành hết mọi sự tốt đẹp cho người con gái đấy.

Và Bá Hưng chắc chắn người con gái mà hẳn muốn tìm kiểm chính là người ngồi ăn với Tống Vu Quân lúc nãy.

Nhìn vẻ mặt hoảng hốt tái mét của Trịnh Vỹ Ái, Bá Hưng nhớ ra bản thân cũng đã từng cướp người của Tống Vu Quân một lần, bây giờ hắn không ngại cướp thêm lần thứ hai đâu.

Trịnh Vỹ Ái lao tới cấu xé Bá Hưng, miệng không ngừng lải nhải quát mắng với âm lượng lớn, giống như dùng hết nội công cuối cùng để la hét: “Thằng khốn Bá Hưng! Mày dám nói như thế với tao sao? Uổng công tao chăm sóc cung phụng mày, vậy mà mày lại đối xử với tao như thể sao?”

Nước mắt của Trịnh Vỹ Ái rơi lã chã trên mặt, khuôn miệng méo mó vừa vừa mắng chửi vừa mếu máo nhìn rất dị hợm.

Mascara và phấn nền của ả loang lổ trên gương mặt trắng bóc.

Nhìn bộ dạng của ả lúc này rất kinh dị giống như những con búp bê bị sản xuất lỗi.

Ả luôn miệng gào thét muốn đòi lại công bảng cho mình.

Vì Bá Hưng ả đã bỏ Tống Vu Quân, bỏ qua miệng đời dè bỉu là lại phụ nữ ham tiền nên mới bám víu lấy Bá Hưng không buông.

Vậy mà bây giờ kết quả mà ả nhận lại là gì? Một lời miệt thị từ chính người mà ả hết lòng hết dạ yêu thương? Sự ruồng bỏ phũ phàng như thế chẳng khác nào con dao sắc nhọn đâm thủng vào tìm của Trịnh Vỹ Ái không? Bá Hưng mặc kệ lời chửi mắng của Trịnh Vỹ Ái.

Trong mắt của hắn, ả ta bây giờ không khác gì con mụ điên, đã đến lúc vứt bỏ được rồi.

Hản không còn bất kỳ cảm xúc nào đối với người phụ nữ này nữa.

“Đừng có la mắng om sòm ở đây nữa, điếc hết cả tai rồi.

Cô đừng tự cho rằng bản thân cô đã hy sinh quá nhiều thứ cho tôi nên cũng phải nhận được một thứ gì đó xứng đáng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi