Chương 170
Hàn Nhi vừa gặm sandwich vừa lên tiếng hỏi han, khối lượng công việc của người hâu trong Tống gia rất khác nhau, đặc biệt là giữa nam và nữ.
Thường thì những người đàn ông sẽ phải làm việc nặng gấp đôi phụ nữ, thường phải thức dậy sớm hơn để làm việc, vậy mà bây giờ Hoàng Sơn vẫn còn ngồi ở đây, đúng là hết sức kỳ lạ.
“Tôi thấy lo cho cô thôi, vì chờ mãi mà chưa thấy cô trở về”
“Hôm nay anh bị ấm đầu à? Tôi và anh không thân không thích, mắc mớ gì anh phải lo cho tôi?”
Hàn Nhi vừa nhai chóp chép miếng bánh vừa vô tư hỏi.
Cô và Hoàng Sơn chỉ mới biết nhau được một thời gian ngắn, cũng không có quá nhiều sự tương tác đến mức độ này.
Nói Hoàng Sơn đang lo lắng cho cô sao? Có trời mới tin được.
“Cô không tin sao?”
Hoàng Sơn khẽ cúi đầu xuống đất, nở một nụ cười khổ.
Không lẽ anh ta phải nói huỵch toẹt ra rằng bản thân có tình cảm với Hàn Nhi? Anh ta lo lắng vì cô đi ra ngoài quá lâu tới mức không về ăn cơm tối, đêm khuya không chịu đi ngủ sớm vì muốn tận mắt nhìn thấy Hàn Nhi quay trở về an toàn.
Từ lúc Hoàng Nhi ngồi lên chiếc xe của Tống Vu Quân, Hoàng Sơn đã không dễ chịu chút nào rồi.
Tâm trạng trong lòng cứ thấp thỏm không yên.
Sau tất cả những lo lắng đó, bây giờ anh ta chỉ nhận được câu nói thờ ơ từ người mình thích.
Vậy có đáng hay không? Giọng nói của Hoàng Sơn có chút khác lạ, dường như là buồn hơn mọi ngày một chút, sắc mặt cũng không mấy khả quan cho lắm.
Điều này khiến cho Hàn Nhi cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.
Cô mau chóng nhớ lại những gì mình từng nói, không có một câu nào xúc phạm hay nói xấu Hoàng Sơn cả, cũng không mang ý đùa cợt anh ta.
Thế mà tâm trạng của Hoàng Sơn lại thay đổi nhanh như thế, Hàn Nhi không hiểu nổi mà thốt lên.
“Anh có chuyện gì không vui sao? Tôi cảm thấy dường như anh có vẻ không thoải mái cho lắm.
Hay là anh bị sốt?”
Nói rồi cô gái nhỏ dùng tay đặt lên trán của Hoàng Sơn để kiểm tra, nhiệt độ bình thường không có gì thay đổi.
Gương mặt cũng không thấy có gì đó xanh xao mệt mỏi do bị bệnh.
Vậy rốt cuộc nguyên nhân là do đâu? Hoàng Sơn có chút giật mình với hành động vừa rồi của Hàn Nhi, hai người bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, chưa bao giờ anh ta được lại gần Hàn Nhi với khoảng cách như thế, chỉ cần nhướng người lên phía trước thêm một chút là có thế môi chạm môi với Hàn Nhi rồi, nhưng Hoàng Sơn lại không thể làm được.
Anh ta không muốn bị cô ghét bỏ vì hành động bất lịch sự ấy, nên đành bấm bụng bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Yến hầu của anh ta di chuyển lên xuống, cho thầy sự kiềm chế của anh ta rất tốt.
Giọng nói của Hoàng Sơn có chút ngại ngùng, dùng tay của mình gạt bàn tay của Hàn Nhi ra rồi nói.
“Tôi rất khỏe, không có bệnh gì cả”
Nghe tới đây Hàn Nhi mới thở phào nhẹ nhõm một cái, tưởng rằng Hoàng Sơn có bệnh nên mới ăn nói lung tung như vậy, theo cảm nhận của Hàn Nhi thì Hoàng Sơn cũng thuộc tuýp người nói ít làm nhiều, lại không xu nịnh chủ nhân hay dẻo miệng đong đưa qua lại với phụ nữ trong Tống gia, cho nên lời khen của anh khi nấy dành cho Hàn Nhi khiến cho cô có chút giật mình.
Hàn Nhi quay lại ăn nốt mẩu bánh cuối cùng trong hộp, gương mặt hiện rõ sự vui vẻ vì được ăn no, cô đang định đứng lên chào tạm biệt Hoàng Sơn rồi chạy về phòng ngủ liền bị anh ta nắm chặt tay lại rồi nói.