Chương 172
“Cô có hiểu tôi đang nói gì không? Nếu hiểu rồi sao vẫn cứ cố chấp? Tôi chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.
Cô mới vào Tống gia chưa được bao lâu, cô đã hiểu hết tính cách của đám người ở đây chưa? Hay vì cô chưa được tận mắt chứng kiến sự tàn bạo của Tống Vu Quân nên mới u mê như thế?”
Hàn Nhi đứng lên chỉ lại trang phục, ánh mắt lạnh nhạt vô hồn của cô nhìn vào Hoàng Sơn rồi nói.
“Cuộc đời của tôi tôi tự lo được, dù có cực khổ hay sung sướng cũng là do tôi chọn, cảm ơn anh vì đã khuyên tôi, nhưng tôi biết bản thân đang làm gì”
Hàn Nhi đi một mạch bỏ lại Hoàng Sơn ngồi ngây ngốc ở ghế, ánh mắt khờ dại nhìn theo bóng lưng của cô không rời.
Hàn Nhi và Hoàng Sơn đều không nhận thấy rằng đã có một bóng người đứng sau bụi cây đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Sáng hôm sau Tống Vu Quân ra ngoài từ rất sớm, dường như cuộc gọi từ Nghiêm Hạo Nhiên khiến cho anh phải vội vàng rời ra ngoài ngay lập tức, không biết có vấn đề gì xảy ra đối với công ty hay kế hoạch thành lập công ty riêng của họ hay không.
Hàn Nhi tỉnh dậy đã không thấy bóng người nào trong vòng, một thân một mình nằm giữa căn phòng xa lạ mà cũng không có ai thèm gọi cô dậy làm việc, theo quán tính Hàn Nhi nhìn vào chiếc tủ cạnh giường của mình, cô phát hiện thấy có một ổ bánh mì kèm một ly sữa được để cạnh đó từ bao giờ.
Đây là đồ ăn sáng thường ngày của người làm trong Tống gia, chắc hẳn Hoàng Sơn để chúng ở đây rồi đi làm việc.
Nhắc tới Hoàng Sơn, Hàn Nhi lại nhớ về sự việc ngày hôm qua, tất cả câu nói của anh ta như thước phim chậm tua lại từng khung cảnh trong đầu của Hàn Nhi, từng câu nói rõ ràng như in sâu vào trong tiềm thức.
Nghĩ tới đây, cô thở dài một cái đây chán nản rôi bước ra ngoài làm việc sinh cá nhân.
Mặt trời cũng gần lên đỉnh rồi mà không một ai gọi cô dậy.
Chuyện này đúng là kì lạ.
Về phía Tống Vu Quân, hôm nay anh ta mặc một bộ đồ thể thao khỏe khoắn, khác với bộ đồ vest nặng nề nghiêm túc của mọi hôm.
Trông dáng vẻ ngày của anh hiện tại giống một thiếu gia nhà giàu đang đi dạo trong thành phố.
Ngồi trên chiếc xe BMW sang trọng, Tống Vu Quân từ từ xoay vô lăng rồi đậu lại trước một quán cà phê đất tiền giữa trung tâm thành phố.
Đường xá tấp nập người qua kẻ lại, đường đi giống như biến người rộng lớn.
Tống Vu Quân bước đi lẻ loi giữa đường, trong lòng có chút hụt hãng không nói thành lời.
Trịnh Vỹ Ái chán nản ngồi trong quán cà phê, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lờ đờ nhìn vào khoảng không gian vô địch.
Ả thở dài một cái rồi nhấc di động lên gọi cho một người.
Tiếng tút tút của điện thoại dài đằng đẵng, dường như không có bất kì ai muốn nghe di động của ả.
Trịnh Vỹ Ái nhìn vào cuốn sổ tay chỉ chít chữ trong tay mình, bấm bụng thở hắt ra một cái rồi gọi cho một số khác.
Lân này không cần chờ quá lâu, đầu dây bên kia đã nhấc máy lên nghe, là giọng nói của một người phụ nữ.
“Cho hỏi ai vậy?”
“Mình là Vỹ Ái đây, Trịnh Vỹ Ái, bạn không nhận ra mình sao?”
“Trịnh…
Trịnh Vỹ Ái?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia có hơi sửng sốt một chút, giọng nói có chút khó khăn thốt ra người, người phụ nữ đó đang chuẩn bị cúp máy thì lời nói của Trịnh Vỹ Ái ngay lập tức xen vào.
Ả nói.