Chương 176
Tống Vu Quân vui vẻ ngả người ra phía lưng ghế, vui vẻ nhìn Nghiêm Hạo Nhiên rồi chọc ghẹo, hai tay khoanh ở ngực, chân phải gác lên chân trái xếp thành hình chữ ngũ.
Gương mặt có chút hếch lên thách thức bạn mình.
Nghiêm Hạo Nhiên cũng không phải dạng vừa, anh ta làm động tác mời rồi trả lời Tống Vu Quân: “Nếu muốn ra ngoài với chi chít lỗ thủng trên người thì xin mời.
Đã giúp đỡ cho rồi mà còn nói cái giọng điệu như thế với ân nhân à?”
Nghiêm Hạo Nhiên bĩu môi một cái đầy khinh bỉ, nếu không nể tình là bạn bè thì anh ta không dễ gì ngồi đây với Tống Vu Quân.
Thế mà người này còn bắt bẻ anh ta nữa, thật đúng là đáng đánh đòn.
Tống Vu Quân tính đôi co với Nghiêm Hạo Nhiên thêm một lúc nữa, nhưng nhìn xung quanh thấy đám người của Hạo Nhiên ngôi rải rác trong quán, tâm trạng của Tống Vu Quân bắt đầu cảnh giác cao độ hơn một chút.
“Cậu đó đoán ra là người của ai không? Nhìn bộ dạng thận trọng của cậu chắc hắn đám người đó không phải dạng vừa”
Nghiêm Hạo Nhiên bình tĩnh rút một điếu thuốc trong túi ra, cẩn thận châm vào một đốm lửa nhỏ rồi hít một hơi thật sâu, sau đó phả ra làn khói trảng điêu luyện, ánh mắt đăm chiêu hơi nhìn về phía đám người đó rồi nói.
“Có thể là người của Trương Phi Tinh, hiện giờ cậu đang nắm trong tay chứng cứ quan trọng.
Ngoài lão già đấy ra thì còn ai vào đây nữa?”
Nghiêm Hạo Nhiên vô thức nói ra suy nghĩ trong đầu của mình, khả năng rất cao là đây chính là đám người của lão ta.
Anh ta không nghĩ Tống Vu Quân có thể chọc giận người nào ngoài Trương tổng.
Nghe tới đây, Tống Vu Quân lập tức sững người nhìn vào Nghiêm Hạo Nhiên rồi nói.
“Khoan đã, nếu đám người đó chính xác là do Trương Phi Tinh gửi tới, vậy thì ai là người nói cho lão ta biết chúng ta có bằng chứng chết người của lão trong tay? Tôi chưa hề hé môi nửa lời cơ mà?”
Câu nói này khiến cho cả hai đều ngây người trong giây lát.
Trong đầu hai người bất chợt hiện lên hình ảnh một người phụ nữ gian xảo.
Không lẽ Tống Mỹ Nhân là người thông báo cho Trương Phi Tinh biết? Cô ta chính là tình nhân bé bỏng của lão ta cơ mà.
Tống Vu Quân gõ gõ ngón tay xuống bàn, tạo ra âm thanh lộc cộc vui tai, một tay chống cằm nhìn Nghiêm Hạo Nhiên, trên môi nở nụ cười thích thú.
Anh nói.
“Hạo Nhiên, chúng ta chơi đua xe một chút không?”
Mới đầu Nghiêm Hạo Nhiên còn tính chồm người về phía trước đánh cho tên ngôi đối diện mình một trận, đang dầu sôi lửa bỏng mà lại đòi đi đua xe.
Nhưng sau khi thấy ánh mắt linh hoạt cùng nụ cười đó.
Anh ta liền hiểu ý Tống Vu Quân.
Nghiêm Hạo Nhiên dụi điếu thuốc vào gạt tàn màu nâu nằm ở bên cạnh, sau đó đáp lời.
“Cậu thích thì tôi chiều “
Hai người không hẹn mà cùng nhau đứng phắt dậy rồi cùng nhau ra ngoài, Tống Vu Quân làm bộ như không có chuyện gì xảy ra vẫn đi lại bình thường.