Chương 179
Nếu như đúng Trương Phi Tỉnh là kẻ đứng đẳng sau thì chắc chắn Tống Mỹ Nhân có liên quan tới chuyện này.
Vậy thì Tống Vu Quân sẽ không để yên cho ả ta đâu.
Hai tên lính đánh thuê nhìn nhau rồi lắc đầu lia lịa, đồng thanh đáp.
“Chúng tôi không biết gì cả, cũng không biết ai là người đứng ra thuê.
Chúng tôi nhận được một bức thư giấu tên kèm một xấp tiền lớn, trong thư viết rằng nếu như hoàn thành sẽ được đưa thêm.
Bên trong còn kèm theo một tấm ảnh.
Chúng tôi nhất thời mê tiền nên đành làm liều “
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của hai tên lính đánh thuê.
Tống Vu Quân bất giác trầm mặc trong giây lát.
Rốt cuộc người này là ai? Để loại trừ khả năng bị phát hiện tới mức thấp nhất, còn cẩn thận dùng cách thức liên lạc cũ kĩ như thế này.
Đúng thật là không đơn giản.
“Thả hai người đi cũng được, nhưng chiếc xe của tao đã bị tông móp méo như thế thì phải bồi thường như thế nào?”
Mặc dù biết đám người này không thế bồi thường đủ thiệt hại mà chúng gây ra, cơ mà Tống Vu Quân vẫn phải đe dọa đòi bồi thường.
Vì những đồng tiền chúng làm ra hoàn toàn không phải là đồng tiền sạch.
Có nguồn lợi nhuận nhờ gây sự cướp bóc thì Tống Vu Quân cầm lấy cũng không quá vô lý.
Tống Vu Quân và Nghiêm Hạo Nhiên thay nhau rời khỏi hiện trường, người nào về xe nấy, mặc kệ hai tên lính đánh thuê bị đám người của Nghiêm Hạo Nhiên đánh cho bầm dập mặt mũi kèm theo lời đe dọa đáng sợ.
Mặt mũi của bọn chúng sưng phù lên như vừa bị ong đốt, không chỗ nào là không có vết đánh.
Nếu như Tống Vu Quân không cản lại thì Nghiêm Hạo Nhiên đã mở đường có chúng về địa ngục rồi, dám cả gan đâm vào anh ta mà còn cầm cây sắt lên định phang vào đầu Hạo Nhiên.
Đám người này đúng là không biết trời cao đất dày là gì.
Nhưng mà cũng không thể trách được, đây chỉ là đám người tôm tép mới bước chân ra đời thì làm sao nhận ra được Nghiêm Hạo Nhiên là người có thế lực lớn như nào trong thế giới ngâm? Chỉ cần một cái búng tay của anh ta có thể cho hai tên lính đánh thuê cút khỏi nhân gian này còn được.
Một mình ngồi yên lặng trong xe lớn, Tống Vu Quân thong thả dùng tay xoay vô lăng rời đi.
Trong đầu không ngừng suy nghĩ về mối đe dọa sắp tới đang chực chờ mình ở phía trước.
Rốt cuộc người thuê hai tên đó là ai? Có lai lịch như thế nào? Tại sao lại muốn thủ tiêu Tống Vu Quân?
Có nghĩ như thế nào anh cũng không thể đoán được người bí ẩn đó là ai.
Vừa hay đi ngang qua quán trà sữa mà Hàn Nhi thích uống, nhìn bảng hiệu đang nhấp nháy như muốn mời gọi khách hàng vào mua, Tống Vu Quân lại nhớ tới dáng vẻ đáng yêu của Hàn Nhi khi thưởng thức đồ uống này, tâm trạng bất chợt vui vẻ trở lại.
Anh dừng xe trước cửa tiệm, một tay mở cửa xe để bước xuống liền không tìm thấy bóp tiền của mình đâu cả.
Tống Vu Quân vội vàng quay trở lại xe để tìm kiếm, lục lọi hết tất cả các ngăn trong xe hơi, lại tìm trong túi quân nhưng hoàn toàn không thấy đâu cả.