TỔNG TÀI NGOÀI GIÁ THÚ SỦNG VỢ TẬN TRỜI



Rào rào rào.

Dòng nước lạnh toát dội thẳng từ đỉnh đầu của Vi Vi xuống tận đầu ngón chân hòa lẫn với máu rồi chảy thành giọt dưới sàn.

Vi Vi toàn thân bị treo lên xà nhà,hai chân cách mặt đất một khoảng lớn rồi đung đưa qua lại trên không trung.

Cơ thể bị đánh tới rách da thịt, lại còn bị dội thẳng nước lạnh vào người khiến cho cơ thể run bần bật, hàm răng va đập vào nhau vì lạnh.

Giọng nói yếu ớt vang lên từng chút một, dường như cô ta chẳng còn hơi sức gì để mà nói nữa rồi.

“Cậu…cậu chủ…cậu tha…tha cho tôi…làm ơn”
Tống Vu Quân ngôi trên ghế đảo mắt nhìn Vi Vi đang cố gắng dùng hết sức để cầu xin, gương mặt xanh xao vì bị hành hạ, quần áo trên người cũng loang lổ vài vết máu đỏ tươi.

Nhưng bấy nhiêu đó không làm cho Tống Vu Quân nguôi giận được.

Hàn Nhi được chính tay Tống Vu Quân mang về, cho dù là thân phận người ở cũng không được đối xử với cô như thế.

Lần đầu tiên để cho cô gái nhỏ của anh phải ngủ ngoài sô pha giữa thời tiết rét buốt cuối năm, Tống Vu Quân đã bỏ qua cho cô ta một lần cũng đã ra hiệu cảnh báo.

Nhưng con ả này ngu ngốc thật hay cố tình giả ngu vậy? Không những xô Hàn Nhi té vào đống củi mà còn dám động tay động chân với cô.

Hôm nay Tống Vu Quân nhất định sẽ lấy lại công bằng cho Hàn Nhi.

Mặc kệ lời van xin của Vi Vi, Tống Vu Quân hoàn toàn không để tâm.

Chỉ phất tay ra hiệu cho người ở bên dưới tiếp tục dùng roi da quất vào cơ thể của Vi Vi.

Tiếng vun vút chát chát của roi da vang vọng càng khiến cho không gian trở nên ma mị và đáng sợ.


Vi Vi đau đớn hét lên, tiếng kêu gào thảm thiết khiến cho ai nghe cũng phải xót thương.

Nước mắt trên gò má chảy giàn giụa xuống gương mặt gầy gò của người phụ nữ trẻ.

Máu từ các vết thương cũng thi nhau chảy xuống, không gian nhanh chóng bị bao phủ bởi mùi tanh tưởi của máu xộc thẳng lên lỗ mũi.

Khiến cho kẻ đang ra sức đánh Vi Vi cũng phải nhăn mặt vài phần.

Người đàn ông tên Tống Vu Quân này rốt cục độc ác tới chừng nào? “Dừng tay lại!”
Tống Vu Quân đang thưởng thức màn tra tấn thú vị thì liền bị Tống Mỹ Nhân cắt ngang, cô ta khoác lên mình bộ đầm xẻ tà lộng lẫy xa hoa chậm rãi tiến về chỗ Tống Vu Quân đang ngồi, ánh mắt có chút bực tức nhìn anh trai của mình rồi nói.

“Anh đang làm cái trò gì vậy? Tại sao lại hành hạ Vi Vi tới mức này?”
“Cô có ý kiến gì?”
Tống Vu Quân gác chân lên ghế, ánh mắt đùa cợt lướt ngang qua người Tống Mỹ Nhân đang đứng trước mặt mình, cả người dựa vào lưng ghế.

Bộ dạng dửng dưng coi thường người khác của Tống Vu Quân khiến cho Tống Mỹ Nhân rất bực bội.

“Có chuyện gì mà anh hành hạ con bé đến thể này?Anh muốn đánh nó tới chết đúng không?”
“Chất thì chôn, có vấn đề gì?”
“Anh…mau thả con bé ra”
Tống Mỹ Nhân không nói lý lẽ được với Tống Vu Quân, một con người cố chấp không nghe theo bất cứ sự khuyên bảo hay góp ý từ ai cả, nhất là thành viên Tống gia.

Cô ta cũng mới được nghe người hầu báo cáo lại về lý do tại sao Vi Vi lại bị đưa tới phòng giam số 3 nên vội vàng chạy tới đây.

Vốn dĩ cô ta không tin vào những gì người hầu nói cho tới khi đặt chân tới chỗ này.

Mọi chuyện còn quá sức tưởng tượng của Tống Mỹ Nhân.

Nhìn Vi Vi bị treo trên xà với bộ quần áo rách nát, người không ra người vật không ra vật.


Tống Mỹ Nhân mới bắt đầu hiểu được tầm quan trọng của vấn đề.

“Cho tôi một lý do chính đáng, tôi sẽ thả”
Tống Mỹ Nhân cổ gắng kìm nén cơn tức giận vào trong lòng trước câu nói của Tống Vu Quân.

Vai vế của bọn họ trong Tông gia là ngang ngửa với nhau, ít ra Tống Vu Quân cũng phải nể mặt mà chiều theo ý của cô ta mới đúng, đăng này còn hỏi ngược lại.

Làm như thế chẳng khác nào không cho cô ta mặt mũi? “Tống Vu Quân, vị trí người hầu trong gia tộc này là ngang nhau, mọi người cân phải được đối xử công bằng.

Chỉ vì một con hầu mới đến mà anh đã làm tới mức độ này rồi, có cần phải khoa trương cho mọi người nhìn thấy không hả?”
“Công bằng? Ngay cả cô cũng dám mở miệng đòi công bằng cho nó à? Nếu cô ta đổi xử công bằng với người của tôi thì mọi chuyện đã không tới mức này”
“Người của anh?”
Tống Mỹ Nhân liền khựng người lại khi nghe câu nói của Tống Vu Quân.

Trên gương mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc nhìn Tống Vu Quân bằng ánh mắt đăm chiêu.

Anh ta nói người của anh ta là như thế nào? “Người do tôi mang về không phải người của tôi thì là của ai?”
À thì ra ý của Tống Vu Quân là thế, xém chút nữa dã khiến cho Tống Mỹ Nhân hiểu lầm theo nghĩa khác rồi.

Nhưng trong lòng của cô ta vẫn có một chút khúc mắc trong câu chuyện này.

Nhìn Vi Vi bị đánh bán sống bán chết không còn nhận ra hình người.

Tống Mỹ Nhân càng kiên quyết cứu con ả này ra để hỏi đầu đuôi câu chuyện.

“Thả Vi Vi ra, anh hành hạ con bé bấy nhiêu đó đủ rồi.


Nó là con gái, sức chịu đựng không cao.

Còn đánh nữa là chết đó.


Tống Vu Quân nhìn chằm chằm vào Tống Mỹ Nhân đang giậm chân bình bịch dưới sàn như trẻ con đang ăn vạ người lớn.

Tống Vu Quân đành phất tay ra hiệu, sau đó ra lệch cho đám người kia thả Vi Vi xuống đất.

Nhìn đồng hồ trên tay, Tống Vu Quân nhanh chóng đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi rời đi.

Trước khi đi còn không quên quay lại dặn dò.

“Nếu để tôi thấy lần sau còn bắt nạt người của tôi thì hậu quả không chỉ có bấy nhiêu đó đâu.

Rõ chưa?”
Tống Mỹ Nhân không cam lòng khi nhìn vẻ mặt ung dung tự cao tự đại của Tống Vu Quân.

Càng ngày anh ta càng không coi ai ra gì, tác oai tác quái trong căn nhà như một chủ nhân thật sự.

Càng nghĩ tới Tống Mỹ Nhân càng thấy bực mình.

“Đưa con nhỏ này ởi trị thương.

Khi nào nó tỉnh lại bảo nó lên gặp tôi gấp, nghe chưa?”Đám đàn ông xúm lại bế Vi Vi đi trị thương, cô ta không còn chút sức lực nào cả.

Toàn thân cứ như cọng bún thiu.

Thân hình đầy máu và vết thương khiến cho người khác cũng phải rùng mình.

Cậu chủ của họ thật sự quá tàn nhẫn.

Lấy bản thân Vi Vi ra làm gương, họ thê rằng có chết cũng không dám ăn hiếp Hàn Nhi một lần nào nữa.


Nhưng có điều giữa cậu chủ và Hàn Nhi có điều gì đó rất khó giải thích, nếu không thì cậu chủ sẽ không giận dữ tới mức độ này.

Hàn Nhi lấp ló sau cánh cửa phòng rộng lớn của Tống Vu Quân, cô nhóc hết đi vào trong ngó nghiêng ngó dọc rồi đi ra ngoài, giống như đang tìm kiếm ai đó.

Tống Vu Quân quay trở về phòng, dáng vẻ bá đạo cùng với luông sát khí bức đến nỗi không một ai dám đến gần.

Nhìn thấy Hàn Nhi ở đó, Tống Vu Quân nhẹ nhàng lên tiếng nói.

“Cô tìm ai?”
Hàn Nhi đang tập trung tìm kiếm liền bị giọng nói phía sau làm cho giật bản người, cô vội vàng quay người lại, ngay lập tức phát hiện Tống Vu Quân đã ở sau lưng mình từ khi nào.

Hàn Nhi hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó đưa cho Tống Vu Quân một ly nước cam rồi nói.

“Cậu chủ.

Cậu uống nước đi”
“Tôi không uống”
Tống Vu Quân lặng lẽ từ chối thẳng thừng lời mời của Hàn Nhi rồi đi thẳng vào trong phòng làm việc.

Hôm nay cơ thể của anh không được tốt, không muốn uống nước trái cây.

Thấy Tống Vu Quân không thèm nhận, Hàn Nhi buồn bã xoay người rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm.

“Chính tay tôi tự tay pha mà cậu chủ không thèm, vậy thì tôi đưa người khác uống”
Tống Vu Quân đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng đôi tai đã dỏng lên từ lúc nào không biết, đương nhiên là nghe được lời càm ràm của Hàn Nhi rồi.

Biết được nước do chính tay Hàn Nhi pha, Tống Vu Quân liền thay đổi thái độ một cách nhanh chóng, anh nói.

“Đột nhiên tôi muốn uống nước cam, Hàn Nhi mau mang nước lại đây.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi