TỔNG TÀI NGOÀI GIÁ THÚ SỦNG VỢ TẬN TRỜI



Trước giờ ngoài công việc trong mặt tối của Nghiêm gia thì Nghiêm Hạo Nhiên chưa từng được bắt gặp đi ra ngoài cùng một người bạn, hay thậm chí bạn làm ăn của Nghiêm gia hắn cũng chỉ coi là ruồi muỗi bay ngang qua đời mà thôi.

Nghiêm Hạo Nhiên đương nhiên biết đám người này đang hoài nghi việc gì, khuôn mặt điển trai bỗng nhiên nghiêm túc lạ thường, hẳn ta nhìn người vừa phát ra câu nói đó rồi lạnh lùng lên tiếng.

“Trước giờ cậu thấy tôi nói đùa bao giờ chưa?”
Đối mặt với gương mặt đáng sợ như hiện tại của Nghiêm Hạo Nhiên thì ai còn dám không tin nữa không?
Đảm người ham lợi bất đầu bâu lấy Tống Vu Quân hỏi đủ mọi thứ chuyện, cách duy nhất để có được lợi nhuận từ Nghiêm gia thì phải nhờ cây câu này bắc qua cho bọn họ mà thôi.

“Tên của cậu là gì vậy? Không biết chúng ta từng gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?”
“Cậu là con của ai? Sao tôi nhìn thấy cậu có nét giống người quen nào đó của tôi lắm”
“Cậu đang làm công việc gì? Công ty tôi còn trống một ghế giám đốc, cậu có muốn về công ty của tôi làm hay không?”
Càng ngày càng nhiều người xúm lại sảnh lớn thay nhau đặt từng câu hỏi cho Tống Vu Quân khiến cho anh chàng có chút bối rối không biết bắt đầu từ đâu.

“Tên của tôi là Tống Vu Quân”
Một câu nói đơn giản ngay lập tức khiến cho mọi người im bặt, trong mắt đám người đó không giấu nổi vẻ sửng sốt.


Ở nơi này chỉ có duy nhất gia tộc họ Tống.

Không lẽ…
“Mạo muội hỏi cậu một câu được không chàng trai, cậu có thể cho tôi biết tên cha của cậu là gì không?”
Người này có chút hoài nghi về thân phận của Tống Vu Quân.

Ông ta muốn hỏi thêm một lần nữa để xác nhận nhưng chỉ nhận được một cái lắc đầu của, anh nói.

“Thứ lỗi cho tôi, tôi không thể nói được”
Bầu không khí của bữa tiệc có chút gượng gạo không nói nên lời.

Ai ai cũng đưa mắt nhìn nhau rồi trầm mặc suy nghĩ.

Nghiêm Hạo Nhiên đứng một bên tức giận véo mạnh vào vai của Tống Vu Quân, trong lòng không ngừng chửi rủa.

Cái tên Tống Vu Quân chết bẫm, ông đây đã lên kế hoạch hoàn chỉnh để cậu công khai danh tính với toàn thế giới mà sao lại không chịu làm theo.


Chỉ cần nói tên lão già đó ra là xong rồi còn gì.

Tới nước này rồi mà còn không dám nói, đúng là tức chết đi được.

Tống Vu Quân cố gắng gồng mình để quên đi cơn đau ở vai.

Sau đó quay sang nhăn mặt nhìn Nghiêm Hạo Nhiên, tên này có cần phải mạnh tay quá không? Không cần phải nóng vội, chuyện đâu còn có đó.

“Không nói cũng không sao, công nhận tình cảm giữa cậu Tống và Nghiêm thiếu thật sự rất tốt đẹp, Nghiêm thiếu trước giờ rất ít bạn bè xung quanh, tôi còn tưởng cậu ấy không có ai nữa cơ”
Nghiêm Hạo Nhiên cố nặn ra nụ cười gượng gạo để không lao vào tẩn cho Tống Vu Quân một trận cho ra trò, tên ngốc này phá vỡ hết kế hoạch hoàn hảo của hẳn rồi.

“Đương nhiên là rất tốt, tôi rất vui khi có một người bạn như Tống Vu Quân ở bên cạnh, sắp tới sẽ có rất nhiều dự án cần hợp tác với cậu ấy.

Hy vọng mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp “
Câu nói úp mở này giống như một miếng mỡ béo bở đang chuẩn bị dâng lên tới tận miệng mèo.

Các lão già ở đây đột nhiên mắt sáng rực lên như thú hoang săn môi, ngay lập tức bổ nhào tới Tống Vu Quân để kéo về làm việc với công ty của bọn họ.

“Không biết cậu Tống đã tìm được công ty nào để hợp tác làm ăn chưa nhỉ? Có hứng thú tham gia vào công ty của tôi không?”
“Vẻ ngoài thành đạt như thế này chắc cậu cũng có công ty riêng rồi, hay là hợp tác với tôi đi, đảm bảo sẽ không để Tống thiếu gia cảm thấy thiệt thòi”
“Tống thiếu gia cho tôi số điện thoại để tiện liên lạc được không? Chúng ta sẽ trao đổi nhiều hơn về kế hoạch ra mắt sản phẩm sắp tới của công ty chúng tôi”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi