TỔNG TÀI NGỐC NGHẾCH CỦA NHÀ AI?

Hạ Lam tất bật trong nhà cũng công ti tổ chức tang lễ. Lúc này gia đình nhà họ Trịnh không có ai đáng tin tưởng, nếu như cô không ở đây, chỉ sợ lúc vô ý có kẻ gian lọt vào "hành sự" vài món đồ quý thì buồn lắm!

Hơn nữa linh đường của ông Trịnh cũng cần phải xem xét, chuyển đổi một số chỗ, một số món trang trí sao cho hợp phong thủy. Và tất cả những điều liên quan đến ban thờ này Hạ Lam đều muốn tự tay làm. Cô biết Văn Minh còn bận bên kia nên không thể qua chỗ này ngay được, nếu như cậu ở đây, kiểu gì việc này cậu cũng sẽ giành lấy để làm. Giống như một hành động thể hiện tình cảm với người đã khuất vậy.. Mặc dù Văn Minh không nói ra, nhưng cô hoàn toàn có thể cảm nhận được sự đấu tranh trong lòng cậu.

Văn Minh vừa yêu vừa hận ông nội của mình.. Vì yêu nên dốc lòng giúp đỡ, và vì hận nên mới không công khai thể hiện toàn bộ tình cảm ra ngoài.

Nhưng hiểu là một chuyện, còn cặn kẽ vấn đề lại là chuyện khác. Có thể do kiếp trước và kiếp này tích tụ, nhiều thứ chưa được giải quyết dứt điểm nên mới để lại trong lòng Văn Minh nhiều khúc mắc như vậy.

Hầy, nhớ đến đây Hạ Lam lại phiền lòng. Rốt cuộc kiếp trước Văn Minh đã trải qua những chuyện gì? Qua lời kể qua loa của cậu, cô chỉ biết mười sáu năm đầu Văn Minh cũng giả ngốc y như kiếp này, sau đó cậu ấy được phẫu thuật tim, nhưng phẫu thuật thất bại. Tiếp đến là việc yêu đương với nữ chính, hai người hình như có bắt cặp với nhau, nhưng vì lí do nào đó nên Văn Minh đã nhận ra con người thật của Hồng Ngọc..

"Làm gì mà suy nghĩ ghê thế?" Văn Minh đã đến bên cạnh cô từ lúc nào, cậu gạt tóc mái lòa xòa bên má của Hạ Lam ra, nhỏ giọng "Người đến gần muốn ám sát cũng không biết!"

"Có cậu ở đây tôi lại sợ bị ám sát à?" Hạ Lam định trêu cho cái mặt non choẹt kia bớt căng thẳng, nhưng cô nhận ra nơi này không thích hợp nên đành im lặng "Nếu có, nhất định mục tiêu của họ là cậu chứ không phải tôi!"

"Chúng ta ở lại đây đi.." Văn Minh nhìn di ảnh của ông, khóe mắt vốn đã khô lại lập tức ươn ướt. Sự hối hận đang xen với cảm giác đau lòng làm cậu tiếc nuối rất nhiều thứ "..Dù sao cũng không thể để ông một mình.."

"Có thể chuyển ông về nhà chúng ta hay không?" Hạ Lam bặm môi, nói thật, nơi này đúng là nơi cô và Văn Minh gặp nhau lần đầu, nhưng cũng là nơi lưu giữ kha khá chuyện không vui. Nếu được, cô chẳng muốn ở đây chút nào! "Chẳng phải di chúc ông nội nói sẽ quyên góp tài sản ngoài tập đoàn cho các tổ chức từ thiện sao?"

"Ngôi nhà này anh đã mua lại rồi!" Văn Minh lắc đầu, đây là nơi cậu sinh ra và lớn lên, căn phòng nhỏ phía bên kia vẫn còn không ít đồ đạc của mẹ cậu và quan trọng hơn.. Toàn bộ tổ tiên nhà họ Trịnh đều ở đây, làm sao nói quyên góp liền quyên góp được chứ? "Sau này chúng ta ở đây được không Hạ Lam? Cùng anh tạo ra một thế hệ Trịnh gia hoàn toàn mới!"

"Thế hệ mới.." Hạ Lam lầm bầm nhắc lại câu chữ của Văn Minh.. Khốn thật! Không nói không sao, nói xong rồi cô mới nhận ra bản thân còn đang mang trong mình máu mủ của Văn Hóa chết tiệt kia đó!

Chuyện này nên sớm nói cho Văn Minh biết thôi, dù sao trước sau gì cậu ấy cũng buồn, hay nhân lúc này cho cậu buồn cả thể?

"Được không Hạ Lam?" Văn Minh xiết lại mấy ngón tay nho nhỏ của cô, hạ giọng "Chúng ta.."

"Trước mặt người đã khuất đừng nói mấy chuyện đáng xấu hổ này được không?" Hạ Lam giãy tay ra, ngại ngùng nhìn quanh. Nơi này đã được công ti tang lễ dọn dẹp sạch sẽ, cũng đã kê lại toàn bộ đồ đạc hết rồi. Nhân viên sau khi hoàn trả ngôi nhà lại như mới liền lục tục tiến ra ngoài cửa, trả lại không gian riêng rộng lớn cho hai người "Bố Trịnh đó có ở đây không? Chúng ta cùng đi ăn cơm đi, dù sao cũng muộn rồi!"

"Ông ta dám sao?" Văn Minh nhíu mày, khi nãy sau khi cũng cậu nói chuyện xong xuôi ông ta đã cắp đít cùng tiểu tam chạy mất hút rồi. Coi như ông biết điều, bởi nếu ông ta không đi nhanh thì chính Văn Minh cũng sẽ khiến cho ông ta biến mất thôi "Không cần để ý người nhàm chán đó, em đói thì chúng ta đi!"

"Người làm ở nhà họ Trịnh đã bị cho thôi việc hết từ thời Đào Nương rồi.." Hạ Lam ậm ừ, tiến nhanh vào bếp. Đám tang ông Trịnh đều là nhân công thời vụ từ công ti tang lễ gửi đến, nay trong biệt thự rộng rinh này cũng chỉ còn lại cô và Văn Minh mà thôi. Bố Trịnh đi mất, Văn Hóa cũng biến từ lúc em gái và mẹ hắn ta bị bắt cả rồi..

À, dĩ nhiên không thể quên đám vệ sĩ của Văn Minh, quân số của những người này có thể lên đến giá trị thiên văn chứ chẳng đùa. Nhưng bởi ôngchủcủa họ quá coi trọng không gian riêng tư nên những vệ sĩ này sẽ không can thiệp quá sâu vào chuyện của hai người. Trừ khi có vấn đề quan trọng, bọn họ nhất quyết không xuất đầu!

Vậy cũng tốt, Hạ Lam sẽ đỡ mất công nấu nướng cho nhiều người. Cô chỉ cần tập trung một vài món mà Văn Minh thích, sau đó tìm cách nói cho cậu biết chuyện kia là được.

"Nhà rộng thế này, Văn Minh có sợ hông?"

"Nói linh tinh gì đấy?" Cậu hơi nhếch khóe môi nhưng cuối cùng vẫn không cười nổi "Hạ Lam, hay anh đưa em về qua nhà lấy chút đồ đạc nhé! Dù sao bên này em cũng làm gì có quần áo để thay?"

"Trên tầng ba vẫn có đồ của tôi mà.." Hạ Lam nhíu mày khó hiểu, tự dưng muốn cùng cô ra ngoài là thế nào? Hay Văn Minh có việc cần ra ngoài gấp và không muốn để cô ở lại một mình nên tìm cách kéo cô đi? "..Mặc dù bị ném lung tung nhưng vẫn còn vài món dùng được!"

"Phòng tầng ba anh đã dọn dẹp lại rồi!" Văn Minh nhún vai, kiên quyết nắm tay cô "Đồ cũ bỏ sạch, không còn gì của em đâu! Thôi, đi nào.."

"Cậu muốn làm gì?" Hạ Lam không tự nhiên thoát khỏi tay của Văn Minh, trầm giọng "Văn Minh lúc nào cũng tự quyền như thế nhỉ? Cậu nói yêu thương tôi, thế mà một chút chuyện cũng không muốn cho tôi biết!"

"Anh.." Văn Minh nhìn tay mình bị từ chối, bặm môi bối rối cúi mặt. Trước nay cậu vẫn luôn có thói quen làm việc một mình, kế hoạch do bản thân đề ra, người cần biết cũng chỉ là những người bị ảnh hưởng mà thôi. Chưa bao giờ cậu có ý định cùng ai chia sẻ bất kì điều gì liên quan đến công vụ làm ăn.

Kể cả Hạ Lam.

Không phải Văn Minh ích kỉ, chỉ là cậu sợ.

Cậu sợ một khi nói với cô tất cả, Hạ Lam sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt khác! Cô ấy nhất định sẽ xem cậu là đồ độc ác, máu lạnh, đến cả người nhà cũng ra tay được thì nói gì là người ngoài..

Tình cảm này của Văn Minh và Hạ Lam vốn đã lắm bấp bênh, cậu không muốn tạo cho nó thêm một chút áo lực nào nữa!

"..Em cảm thấy khó chịu vì chuyện này sao?"

"Tất nhiên là khó chịu!" Hạ Lam thấy biểu cảm này xuất hiện trên mặt ngườiđẹp, tự dưng lòng lại mềm xuống không ít.

Không được! Cô không thể bị lừa!

"Trước đây cậu tính kế tôi những gì tôi không quan tâm, nhưng từ bây giờ, nếu như Văn Minh thật sự coi tôi là vợ, muốn cùng tôi chung sống.. Thì những chuyện liên quan đến cậu ít nhất phải báo cho tôi biết!"

"Vậy còn em thì sao?" Văn Minh đưa đôi mắt sâu thẳm lên nhìn xoáy vào mắt cô. Hạ Lam nuốt nước bọt, không tự chủ bị nam sắc mê hoặc. Căn nhà lớn lúc này đang dần bị bóng tối bao phủ, hai người vẫn đang dùng dằng chưa biết nên đi hay ở nên còn chưa bật đèn. Thứ ánh sáng duy nhất đến từ đèn nhỏ trên linh đường ông nội Trịnh. Nó tỏa ra sắc vàng cô liêu, từ từ ám lên khuôn mặt đẹp đến không thực của Văn Minh. Kết hợp với thứ biểu cảm đấu tranh đang xuất hiện trên mặt cậu ta tạo thành bức tranh hoàn mỹ nhất "Hạ Lam, những chuyện liên quan đến em, khi nào em mới cùng tôi nói?"

"Tôi.." Hạ Lam nghẹn một họng giải thích, cậu ta hỏi câu này là ý gì? Giống như đã biết trước chuyện cô có bầu rồi ấy.. Chẳng lẽ đám bác sĩ ở bệnh viện kia làm láo, trước mặt cô thì đồng ý không nói gì với Văn Minh nhưng sau lưng liền báo tin mua chuộc quan hệ?

Không đâu nhỉ.. Nếu như cậu ta đã biết, hẳn thái độ cậu ta không bình thản được tới mức kia đâu đúng không? Ừ, phải đó, nếu Văn Minh yêu cô và biết được chuyện ấy, nhất định cậu sẽ chịu không nổi..

"Văn Minh, nếu cậu muốn, tối nay chúng ta tâm sự đi!"

"Được!" Văn Minh nắm được đằng chuôi, sung sướng vỗ vai Hạ Lam "Bây giờ thì cùng anh ra ngoài một chút, cổ phần của Trịnh gia một khi còn nằm trong tay ba người kia anh còn chưa thể yên tâm được!"

*

Hồng Ngọc bị ép rời khỏi phòng của ông nội Trịnh, cô có chút miễn cưỡng, lại có chút tức giận không rõ lí do. Dù sao Hồng Ngọc cũng là người có vai có vế trong nhà họ Trịnh. Mặc dù cô còn chưa chính thức bước chân vào gia phả nhà ấy nhưng có người nào trong gia đình là không yêu quý, kiêng nể cô mấy phần chứ?

Ấy thế mà con khốn Hạ Lam kia dám lợi dụng lúc Văn Minh bối rối tiếm quyền của cậu, đuổi thẳng cô ra khỏi phòng ông Trịnh!

Vênh váo gớm nhỉ?

Mày cứ ngồi đó mà cười thầm đi!

Loại con gái không nội hàm, không giáo dưỡng như mày không sớm thì muộn Văn Minh cũng chán ngấy. Đến lúc đó chẳng phải mày thân cô thế cô sẽ lại phải quay lại quỳ liếm tao như ngày xưa sao? Nguyễn Hạ Lam, đợi xem lúc đó tao cười nhạo lại mày thế nào!

Cô bặm môi, có chút mệt mỏi ngồi phía ngoài phòng. Mặc kệ đám y tá thuộc thực nghiệm khuyên nhủ, Hồng Ngọc dứt khoát đứng bên ngoài hàng lang muốn chờ người. Nhưng cô chờ còn chưa ra kết quả gì thì xe của bệnh viện đã tới, nhanh gọn đưa di thể ông Trịnh trở về Trịnh gia!

Này.. Cô nên làm thế nào? Đi theo họ? Phải rồi.. Mọi thứ của Hồng Ngọc vẫn còn ở Trịnh gia mà, cả căn phòng miễn phí của cô trên lầu ba nữa chứ. Nhưng mà nhỡ như về đó con Hạ Lam thù dai kia vẫn không nể mặt đuổi cô đi thì sao? Trước mặt bao nhiêu người bị nó "vả thẳng" như vậy mặc dù có thể khiến sự đáng thương của cô tăng cấp nhưng sự nhục nhã cũng không hề nhẹ nhàng đâu..

"Văn Hóa.." Hắn gần như là người ra khỏi phòng cuối cùng, khuôn mặt Văn Hóa sững sờ, những suy nghĩ ngổn ngang vẽ ra đường nét hoang mang cùng cực trên mặt hắn.

Cũng đúng.. Nếu như đùng một cái biết Văn Minh không chỉ không ngốc mà còn nắm giữ cả một gia tài kếch xù trong tay không ngạc nhiên mới là lạ đấy. Quan trọng hơn, với tính cách ăn hơn thua của Văn Hóa thì chuyện bị "thằng ngốc" qua mặt hẳn còn là cú sốc lớn nữa kìa..

"Em về chung với anh được không?"

"Thuê khách sạn ở tạm đi!" Văn Hóa lúc này mới thanh tỉnh đôi phần, hắn nhỏ giọng khuyên bảo, còn không quên rút ví đưa tiền cho cô. Về Trịnh gia làm gì? Đám tang hỗn tạp đủ loại người, lại bận bịu khó nghỉ ngơi tốt.. Hồng Ngọc vừa bị hắn.. thôi, tốt hơn hết là để cô tìm một nơi có điều kiện tốt, ngủ một đêm cho lại sức! "Đối diện TL có một căn đấy! Em qua đó nghỉ, mai xong việc anh sẽ qua tìm em!"

"Nhưng.."

"Không nhưng nhị gì hết!" Văn Hóa điểm nhẹ mũi người đẹp, cười tình "Ngoan! Anh biết em áy náy với ông nội.. Mai anh đón em về Trịnh gia, khi đó em muốn ở bên cạnh linh cữu đến lúc nào thì đến!"

"Vâng.."

Vậy là đành thế, cô không quan tâm gì đến đám ma bên kia nữa mà chạy thẳng đến hưởng thụ đãi ngộ của khách sạn năm sao. Phòng ốc rộng rãi sạch sẽ, chăn ga gối đệm sạch sẽ thơm tho, bồn tắm lớn đổ đầy nước ấm, ti vi treo tường full list phim hay, tủ lạnh ăm ắp thức ăn tươi ngon.. Cần gì quan tâm những thứ khác, cũng chẳng phải lo lắng đến chuyện phải diễn cho sâu trước mặt người khác. Thứ mà cô cần làm bây giờ chỉ là bảo dưỡng thân thể cho tốt, chuẩn bị cho một cuộc kháng chiến trường kì sắp bùng nổ!

Hồng Ngọc nhất định phải giành được toàn bộ những thứ tốt nhất! Cô là nữ thần, việc cô làm là được đãi ngộ cao, được phục vụ chu đáo.. Và muốn có toàn bộ những thứ ấy thì một là Văn Minh, hai là Văn Hóa.. Cô phải giữ cho chặt!

Một giấc ngủ thẳng đến tận trưa hôm sau, Hồng Ngọc nhíu mày tỉnh giấc khi tiếng chuông cửa không hề báo trước réo rắt vang lên. Bỏ chăn ra, phía dưới là thân thể thiếu nữ xinh đẹp được quấn hờ hững trong bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng. Hồng Ngọc đến đây không đem theo quần áo, thế nên dĩ nhiên khi tắm xong cô phải dùng đồ của khách sạn rồi. Vì có quan niệm đi ngủ cứ mặc thoải mái, thế nên cô chẳng hề nề hà chuyện không mặc chíp!

Chậm rãi cào lại mái tóc mềm mại, Hồng Ngọc nhón chân bước xuống tấm thảm dày, đi đến bên mắt mèo nhìn ra cửa chính. Tưởng ai.. Ra là Văn Hóa!

Đến tìm cô sớm như vậy làm gì?

Đón cô về Trịnh gia à? Hay.. Nhớ cô quá không chịu nổi nên vội vã chạy sang đây?

Tự dưng Hồng Ngọc nghĩ đến cảm giác sung sướng tiêu hồn tối qua, cô không kiềm chế được kéo lệch vạt áo sang một bên, chạy tới bên bàn uống qua một ngụm nước súc miệng sau đó lao đến cửa, cố gắng tỏ ra ngái ngủ hết sức: "Ai vậy?"

"Là anh!" Văn Hóa nghe thấy giọng nói mềm nhẹ, trong lòng tự dưng rớt đi một cục đá lớn "Mở cửa cho anh được không?"

"Văn Hóa?" Hồng Ngọc nửa cười, nhanh chân mở cửa. Cảnh xuân đến đột ngột khiến Văn Hóa trở tay không kịp, hắn nuốt nước bọt, đưa tay đóng mạnh cửa sau đó lao đến ngấu nghiến Hồng Ngọc. Toàn bộ mọi suy nghĩ, mọi tâm tình, mọi buồn bã dường như đều đã biến mất hoàn toàn "A.. Anh làm gì vậy?"

"Làm em!" Hắn cười tình, không hề nể nang xé tung tấm lụa mỏng lót bên ngoài của Hồng Ngọc. Làn da bên trong của cô nõn nà còn điểm vài vết hôn đỏ rực đêm qua của hắn, diễm lệ vô cùng "Nhớ em chịu không nổi!"

"Anh thật hư.."

"Ai bảo em là hồ ly, chuyên quyến rũ người khác làm gì?"

"A.."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi