TỔNG TÀI NGỐC NGHẾCH CỦA NHÀ AI?

Trịnh Dung Dung!

Hạ Lam chán nản thở hắt ra sau đó cũng vẫn học theo Văn Minh bắt đầu tiến vào trạng thái diễn. Cô mỉm cười tao nhã đúng tiêu chuẩn, từ từ quay người lại. Chỉ thấy đứng ngay phía sau mình là một nhóm những cô gái thời thượng xinh đẹp với Trịnh Dung Dung là trung tâm.

Chậc, không phải má nói cùng anh trai Văn Hóa đi mua sắm sửa phòng cho nữ chính Hồng Ngọc hay sao? Bị bọn họ đuổi đi để ân ân ái ái rồi hả?

"Chào các em!" Hạ Lam tao nhã nhẹ giọng, cũng kéo Văn Minh tới tao nhã dạy bảo "Anh, đây là em gái mình Dung Dung, còn đây là các em gái khác bạn của Dung Dung nè, mau chào hỏi tử tế nếu không thì hư lắm nha!"

"Chị nói thế là ý gì?" Dung Dung và mấy cô bạn của cô nàng nghe Hạ Lam châm chọc liền nổi xung. Ờ, bọn họ không thèm chào tử tế đấy thì sao nào? Con bé nghèo hèn này mà cũng đòi được người ta chào à?

Đừng có mơ!

Trong lúc ai cũng không ngờ tới, một màn đối chọi của nam thanh nữ tú đã lọt vào mắt xanh của rất nhiều người đi đường. Trung tâm mua sắm cuối tuần đông vô cùng, xung quanh mấy người chẳng mấy chốc bị vây đến kín mít.

Hạ Lam ghét nhất bị người xem như khỉ diễn trò! Văn Minh thì chỗ hơi có người đã thấy khó chịu, đừng nói gì đến nơi quá đông lại hỗn tạp thế này. Cả hai người vô thức đứng nép vào nhau, đến cả bàn tay đang nắm cũng chặt hơn mấy phần.

Thế nhưng hai bạn ghét là chuyện của hai bạn, một số người người ta thích lắm nha! Tự dưng được làm trung tâm chú ý, vài người còn đang đưa máy ảnh, điện thoại lên chụp hình, quay phim up faceb**c nữa chớ! Rồi, rồi, điểm nổi tiếng lại tăng!

"Bảo bọn này hư đốn?"

"Hừ! Còn không xem lại bản thân là ai mà đòi người khác chào hỏi!" Mấy cô bạn đi cùng Dung Dung hiển nhiên cũng không ngốc, lập tức xồ lên chửi người không cần biết rõ đầu đuôi "Mèo mù vớ cá rán!"

"Quỷ nghèo!"

"Có ngon thì đừng bám chân người khác!"

"Dung Dung.." Hạ Lam tao nhã trân trối nhìn cô ta, đôi mắt xẹt qua một tia lạnh lùng "Sao bạn em lại không biết giữ miệng như thế? Ông nội dặn chỉ được giao du với con nhà gia giáo, một đám người tùy ý thế này là thế nào?"

"Đừng có diễn kịch buồn nôn với con này!" Dung Dung hừ mũi nhìn Hạ Lam và Văn Minh bị lép vế đồn đến tận chân tường. Cô tiến gần đến chỗ Hạ Lam đứng, vui vẻ chỉ thẳng mặt Hạ Lam mà mắng "Phong cách nghèo hèn! Cả đời cô chỉ xứng đứng cạnh thằng ngu này mà thôi!"

Thế nên đừng có bám theo anh trai tôi nữa có hiểu không?

"Dung Dung.." Cô tao nhã buông tay Văn Minh, trong lòng không ngừng tự niệm khôngnênđắctộivớicảthếgiới.. Có điều, Trịnh Dung Dung, chụy đây sống hai mấy năm rồi còn chưa có ai dám chỉ mặt chị mà nói kiểu đó đâu!

Đại! Bất! Kính!

Thôi, bất thì bất chứ, giờ này mình là Hạ Lam nghèo, làm gì con nhóc này đảm bảo bố mẹ nó sẽ cho mình ăn hành chết!

Vậy nên cô rất thức thời lui người lại tránh móng tay nhọn hoắt đang chỉa vào mặt mình kia "..Chỉ tay vào mặt người khác khi nói chuyện là bất lịch sự!"

"Đúng rồi!" Dung Dung cười lạnh, móng tay dí thẳng lên trán cô. Cảm giác hơi ran rát như kiểu con nhóc đã xiên thêm cho Hạ Lam cái nốt ruồi son nữa rồi ý "Nhưng câu ấy chỉ có tác dụng khi dùng cho người. Còn chị.. Chị xứng làm người sao?"

"Dung Dung, em đừng quá đáng!"

"Haha, nói đúng lắm Dung Dung!"

"Dạy cho cô ta một bài học đi!"

"Tôi cứ quá đáng đấy chị làm được gì nào? Hạ tiện!"

"Xì, chửi chị đây phong cách nghèo hèn.." Bốn phía nổi lên tiếng cười đùa vui vẻ, Hạ Lam nhắm mắt dưỡng thần, tự xoa dịu tâm hồn đang treo ngược của mình. Tuyệt đối không nên động thủ, tuyệt đối..

Bàn tay Hạ Lam chẳng hề nghe lời, tay nhanh hơn não mà tóm lấy cánh tay của Dung Dung đang chỉ giữa mặt mình.

Nhếch môi ấn vào một huyệt đạo trên khớp cổ tay, chỉ nghe một tiếng "rắc" nho nhỏ, Dung Dung lập tức đau tới mức tái mặt, một lời cũng không thể thốt ra "..Thế còn cái kiểu ỷ đông hiếp yếu này của cô em gọi là gì? Phong cách con rơi à?"

"Mày.. A.." Dung Dung dùng hết sức vung tay lui lại phía sau, mấy cô bạn của cô nàng không hiểu chuyện gì, chỉ có thể ngây ra đỡ người "Mày đã làm gì tao?"

"Chị mới chỉ nắm tay thân ái thôi em gái!" Hạ Lam tủi thân nhìn qua, đôi mắt to tròn ngấn nước đáng thương vô cùng. Vừa lúc bên kia bảo vệ cũng đang xông tới, ý định giải tán đám đông tụ tập, cản trở việc mua sắm "Chuyện xấu trong nhà đừng nói bên ngoài, nếu không xuất thân thật sự của mẹ con em để mọi người biết được còn nhục nhã hơn đấy!"

"Con rơi? Chả lẽ mẹ cậu là tiểu tam à?"

"Dung Dung, cô ta nói cái quái gì vậy?"

"Chuyện hót đấy nha a a.."

"Câm miệng! Đưa tôi đi bệnh viện!"

"..."

Tiếng ồn ào dần khuất sau lưng, kẻ nào đó vừa gây họa lại không hề hối cải, nhanh chân dẫn người người tiếng thẳng lên tầng năm.

Rồi, thế mới thoải mái chứ!

Để bọn tiểu nhân nó đè đầu cưỡi cổ chả mấy thoái hóa đốt sống mà đau chết!

Chèn ép chị? Không ly hôn được cùng lắm chị chuyển ra ngoài ở là xong. Dù gì cũng chỉ là dẫn theo nam chính đi mà thôi, chuyện này chị làm được!

Khu mua sắm quần áo cao cấp, nơi này đồ tuy đẹp nhưng khách lại không đông đúc bằng ở phía dưới. Đơn giản là do giá cả quá cao, người bình thường muốn mua một món chỗ này, ít nhất cũng tốn đến 2/3 lương tháng!

"Bán đồ rồi lại mua đồ.." Văn Minh châm chọc "..Định thay đổi hình tượng hay sao?"

"Cũng đâu phải chuyện của cậu!" Hạ Lam cười lạnh, hiển nhiên tâm trạng vẫn còn rất tệ vì bị mấy đứa nhóc trẻ trâu chặn đường. Tiệm đầu tiên cô dẫn Văn Minh tới là một cửa hàng âu phục dành cho nam "Vào đi, mua trả cậu mấy cái áo hôm trước tôi mặc về!"

"Không cần!" Văn Minh nhướn mày làm cao, lại nhìn lại cô một lượt từ trên xuống dưới "Sẽ không phải thật sự là xuyên qua chứ? Người bình thường dù có hiểu ra cũng không thể nào hiểu ra triệt để như vậy!"

"Xuyên qua thì sao?" Hạ Lam bĩu môi không hề phủ nhận "Cậu quản được chắc? Với lại cậu lấy cái gì làm bằng chứng chứng minh tôi không phải Nguyễn Hạ Lam nào?"

"Chỉ có linh hồn tới thì đúng là không có cách nào chứng minh!" Văn Minh nhún vai, dường như đã phát hiện ra chuyện gì thú vị lắm vậy "Nhưng xem ra đúng là xuyên tới thật rồi! Vì Hạ Lam trước đây không hề biết võ, cô lại có thể đơn giản bấm huyệt bẻ gãy tay người!"

"Ai nói Hạ Lam trước đây không có võ?" Hạ Lam nhướn mày, trong sách cũng không nhắc tới chuyện này, có điều việc liên quan đến nhân vật phụ bị ẩn đi còn nhiều lắm, cô làm sao biết hết được? "Cậu dựa vào đâu mà nhận định như vậy?"

"Dựa vào việc trước đây đã từng bị Trịnh Dung Dung thuê người dạy dỗ một lần!" Văn Minh haha cười, dường như nhớ tới cái gì vui vẻ lắm "Bị đánh một trận tím tái mặt mày vậy mà một cú cũng không tránh nổi!"

"Cậu còn cười!" Hạ Lam hoảng hốt nhìn kẻ bị hắc hóa trước mặt, trách cứ "Nguyễn Hạ Lam dù sao cũng chỉ là một cô gái yếu đuối! Vì sao cậu không gọi ai đó tới giúp cô nàng?"

"Đùa chút thôi!" Văn Minh đưa tay véo véo bên má của cô, nụ cười trên khóe miệng càng sâu "Bọn họ dù sao cũng chỉ dừng ở khẩu chiến, sẽ không đánh nhau!"

"Trịnh Văn Minh!"

"Lòi đuôi rồi nhé!" Cậu ta giả trá đáp lời, đôi mắt đen thẳm lần đầu lộ ra ý cười thật lòng "Nói thử xem, Hạ Lam, cô thật ra là ai?"

*

Chuyện sau đó không cần nhắc tới, Trình Văn Minh giống như tìm được châu lục mới, ra sức hỏi xem cô là ai, đến từ đâu, thế giới của cô có giống thế này hay không?.. Thật ra Hạ Lam cũng muốn nói toàn bộ cho cậu ta biết, nhẫn tâm cho Văn Minh hay rằng cậu ta và cả cái thế giới siêu thực này chỉ là một đống chữ đen trên giấy trắng mà thôi. Nhưng sau đó cảm thấy cái này có vẻ quá khó tin, hơn nữa xem vẻ mặt tò mò của nam chính cũng không tệ. Nên là.. cô bơ hết!

"Quý khách! Dáng người của bạn trai quý khách thật là chuẩn!" Trong lúc Văn Minh bị bức ép thử đồ, Hạ Lam đượcrất nhiều nữ nhân viên cửa hàng vây quanh "Bạn trai quý khách có phải minh tinh không? Xin hãy cho chúng tôi cùng anh ấy chụp một bức hình up lên trang bìa page cửa hàng!"

"Xin lỗi!" Hạ Lam xua tay từ chối, vừa lúc Văn Minh cũng diện một thân đồ tây sang chảnh đi ra "Chồng tôi không thích người lạ, cũng không muốn chụp hình!"

"Ai nói Minh không muốn?" Giọng nói thanh lãnh ngây ngô vừa phát ra, kết hợp với khuôn mặt và thân hình người mẫu làm ai nấy đều sốc!

Má ơi!

Bảo vật như vậy mà lại bị ngốc?

Quá phí của giời có hiểu hay không?

Cậu đón lấy một chiếc điện thoại cảm ứng hàng hịn được một cô nhân viên nhà hàng đưa tới. Kéo Hạ Lam lại sát mặt mình, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, CHỤP-MỘT-TẤM!

"Của các chị đây!"

"Ấy, không được!" Hạ Lam hốt hoảng đòi lại máy, trời, con gái chụp ảnh đâu phải đơn giản! Khuôn mặt này nhiều góc chết lắm đó, phải đợi người ta trang điểm xinh đẹp, chỉnh sửa lấy góc 3/4, ánh sáng, gió, độ bão hòa.. xong mới có thể "tách" có biết không!

Đây cậu lại tùy ý kéo tôi chụp một tấm, muốn bôi nhọ nhan sắc của tôi, tôn vinh cậu lên chứ gì?

"Mau xóa đi! Ảnh này không thể giữ!"

"Quá đẹp!" Mấy cô nhân viên không cho là đúng, trong lúc Hạ Lam mếu máo giành lại ảnh chụp xấuxícủa mình đã kịp chuyền tay nhau xem xét "Chồng chị làm nhiếp ảnh gia còn được ấy chứ!"

"Trời ơi! Nam thanh nữ tú, quá mức xứng đôi!"

"Còn ánh sáng, góc chụp hoàn mỹ này nữa chứ.. Tôi cũng muốn được cùng với nam thần.."

"Xin hãy cho chúng tôi đăng tải bức ảnh tuyệt vời này lên page!"

"Đừng vùi lấp kiệt tác!"

"Tùy ý mọi người.." Văn Minh gãi đầu ngây ngô đứng cạnh, thấy ai nấy đều hô hào suy tôn mình làm ông hoàng nhiếp ảnh cũng chỉ mỉm cười ngốc ngốc đáp lời.

Và trong khi nam chính đang đắc ý đem cả thế giới ra trêu đùa, bạn nữ nào đó hoàn toàn bất lực nhìn ảnh của mình bị chia sẻ trên mạng xã hội với tốc độ chóng mặt. Cô nghiến răng không nói mà xiết chặt tay Văn Minh rời đi.

Được lắm nam chính, coi như cậu giỏi! Thế này tôi cũng chẳng thiệt gì, càng nổi tiếng, bán hàng càng có lời!

* Đọc được chưa các tình yêu ơiii??

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi