TỔNG TÀI NGỐC NGHẾCH CỦA NHÀ AI?

Hạ Lam sau khi ăn bữa tối xong lập tức trở về phòng khóa cửa lại, còn cẩn thận dùng ghế dài chèn qua nữa cơ. Nhìn cánh cửa an toàn, cô lấy quần áo sạch vứt lên giường, chuẩn bị "thanh tẩy" một lần. Hôm nay đi chơi ác quá, mồ hôi mồ kê đầy người, không tắm đi đúng là không chịu nổi.

Xả đầy một bồn nước man mát, Hạ Lam dùng xà phòng thơm có sẵn trong phòng nguyên chủ. Ừm, hương hoa nhài này cũng tinh tế phết đây, lúc mới bỏ ra thì nồng, khi chà lên da lại thoang thoảng dịu dàng.. Hạ Lam dùng điện thoại của nguyên chủ bật mấy bài nhạc đang thịnh hành rồi dùng động tác quý phi tao nhã, bước chân tiến vào bồn tắm, bắt đầu công cuộc ngâm mình vĩ đại. Vừa để nước xoa dịu làn da mệt mỏi, Hạ Lam vừa không nhịn được suy tính một hồi.

Hồng Ngọc không hổ danh nữ chính vạn người yêu thương, vừa mới tới Trịnh gia không lâu mà đã được chào đón như người nhà. Thậm chí "phu nhân đại thiếu gia" như cô đây còn không được mọi người yêu quý và quan tâm bằng nữ chính. Văn Hóa yêu thích thì khỏi phải bàn, vẻ mặt hắn ta nhìn Hồng Ngọc chính là si mê điên đảo, hận không thể quỳ liếm nữ chính. Mẹ con Đào Nương - Dung Dung vẻ ngoài luôn đầy gai nhọn, ấy vậy mà khi nhắc tới nữ chính cũng là khen ngợi hết lời. Ông nội Trịnh không cần nhắc đến, vừa nãy trên bàn ăn là lần đầu họ tiếp xúc, vậy mà Hồng Ngọc nói một câu, ông liền gật đầu tán thưởng hai cái.. Quái quỷ, cô cũng ngồi đó nghe nữ chính nói chuyện, có thấy cái gì đột phá đâu ta?

Hay ông nội Trịnh nhìn quanh nhà toàn phế vật, giờ thấy người bình thường liền thưởng thức không thôi?

Ầy, nhắc mới nhớ, bữa tối hôm nay ban đầu chỉ có bốn người các cô, mãi sau ông nội Trịnh mới trở về dùng bữa chung. Bố mẹ Trịnh dĩ nhiên còn đi nghỉ dưỡng, vậy Dung Dung đang ở đâu?

Gãy tay nhè nhẹ thôi có cần đến mức nằm viện không ta? Hạ Lam hơi nhún vai, dù gì cũng là lỗi của mình, có lẽ một lúc nữa nên đến chỗ ông nội nhận tội trước vậy! Bố mẹ Dung Dung có thể mạo phạm, nhưng pi sà nắm trong tay các loại mấu chốt truyện như ông nội thì tuyệt đối không thể đâu!

Dù sao các cụ cũng nói rồi, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại. Cô tự thú nhất định sẽ được khoan hồng, không đợi tí nữa "nạn nhân" về, cô không ăn hành chết mới là lạ!

Đang suy tư tính toán các kiểu, bên ngoài tự dưng có tiếng động. Hạ Lam cười khoái trá, Văn Minh muốn dùng công phu mèo cào của cậu ta mở cửa nữa à? Mở đi cưng! Dù có mở được cũng chả vào được! Ghế chị chặn hơi bị chắc đó!

Cô cười thầm, với tay tắt điện thoại sau đó ngồi chống tay lên thành bồn, yên lặng nghe ngóng. Chỉ thấy tiếng lạch cạch vô vọng vang lên mấy lần, sau đó im re như chưa từng xuất hiện.

Hố hố, nam chính nhà này bỏ cuộc sớm ghê ta?

Tui vẫn nghĩ cậu nên chấp nhận số phận đi, cửa phòng sách khóa hờ kia hợp với cậu lắm nè! Đó, ở đó thích coi cái gì liền coi cái đó, khỏi phải mất công giấu giấu giếm giếm khổ sở!

Huýt sáo vui vẻ, lại ngâm thêm một lúc đến khi người lạnh băng, Hạ Lam mới lau khô người, ung dung bước ra. Quấn khăn tắm hờ hững quanh ngực, cô giật mình nhận ra vòng một lớn thật tốt. Ngày xưa mình tường thành cứ quấn khăn phát là tuột ngay, chứ như bây giờ có hai quả tưng tưng này giữ, quấn hờ cũng chẳng rơi!

"Hạ Lam!" Văn Minh vắt chân ngồi trên giường, không hề khách khí ôm gối của cô mà hành hạ. Ớ, thế là thế nào? Cửa chính không hề mở, ghế dài vẫn còn chèn.. Cậu ta làm cách nào vào được đây? "Cô tính lật lọng à? Trước mặt mọi người nói ở chung, sau lưng lại muốn đá tôi ra ngoài?"

"Ối! Ối! Ối!" Hạ Lam hoảng hồn nhìn quanh, mé, phòng mở đèn ngủ tối mờ mờ, cậu ta mặc một thân sơ mi trắng, quần âu ngồi kiểu oán phụ thế kia.. Dù có đẹp bằng giời cũng sẽ khiến người khác giật mình đó!

Đổi lại là chị đây có bệnh, chắc chắn khi nãy đã trụy tim mà chết! "Cậu làm sao vào được chỗ này?"

Văn Minh nhếch môi cười lạnh, cậu ta cầm trên tay bộ đồ ngủ đơn giản, nhẹ bước đẩy Hạ Lam sang một bên mà tiến tới cửa nhà tắm. Không thèm liếc nửa con mắt tới vẻ mặt đang ngạc nhiên hết sức của cô, cậu ta đắc ý bỏ một câu: "Tôi đi xuyên tường!"

Xuyên cái khỉ chứ mà xuyên!

Hạ Lam nhịn xuống nội tâm phun trào! Một bên chạy nhanh tới giường lấy quần áo mặc vào, một bên đá thúng đụng nia phát giận. Không phải tên hắc ám này đào góc tường từ phòng cũ của cậu ta sang đây chứ? Hơ hơ, tưởng tượng Minh sama chui qua lỗ.. éc, đặc sắc tới mức cô không dám nhìn mất!

Chỉnh trang xong xuôi, Hạ Lam tiến hành theo kế hoạch. Cô kéo ghế vẫn đang chặn cửa ra, đi xuống phía dưới. Phòng của ông nội Trịnh ở tầng dưới cùng, ông dù sao cũng đã có tuổi, đi lại thật sự không tiện. Với lại cái nhà này ấy mà, ba tầng nhà một tầng thượng, nếu lắp thang máy thật sự quá khoa trương!

Đi ngang qua phòng khách, vẫn thấy Văn Hóa cùng ngồi với nữ chính Hồng Ngọc, vui vẻ trao đổi chuyện gì đó. Hạ Lam nhún vai, không hiểu loại diễn biến này có ý nghĩa gì đây? Chẳng phải nữ chính lúc này nên nhào tới cạnh nam chính thúc đẩy tình cảm à? Ở đây ái muội với một tên con trai khác là thế nào?

Với lại.. Chẳng phải nguyên chủ với cô nàng là bạn thân hay sao? Nữ chính còn biết rõ ràng cô bạn thân của mình có tình cảm với Văn Hóa kia nữa chứ. Ở chỗ này công khai ân ân ái ái với hắn, nếu cô mà là nguyên chủ chính hiệu, nhìn thấy cảnh này chả đau lòng chết!

Chậc, đôi khi tư duy kiểu bình thường không thể ứng dụng vào tiểu thuyết! Hạ Lam cảm thấy chuyện này mình đã hiểu một cách sâu sắc rồi!

Chẳng mấy chốc đã đứng trước cửa phòng ông nội Trịnh, Hạ Lam vươn tay gõ cửa theo nhịp điệu thong thả, thoải mái nhất. Ông nội Trịnh im lặng một chút, mãi sau mới lên tiếng hỏi: "Ai đó?"

"Ông, cháu là Hạ Lam!" Cô nhanh gọn đáp lời, bàn tay đã đặt sẵn vào tay nắm cửa, chỉ đợi lệnh của pi sà sẽ lập tức tiến vào "Cháu có thể gặp ông một lúc không ạ?"

"..." Người trong phòng dường như lưỡng lự thật lâu, mãi đến khi chân cô có dấu hiệu tê đi mới nghe thấy âm thanh thở dài "Cháu vào đi, vừa lúc ông cũng có chuyện muốn nói với cháu!"

Căn phòng lớn của ông Trịnh được bày trí theo lối cổ, một bên là giường lớn, một bên kê sập gỗ, ở giữa bày bàn thờ gia tiên, đồ trang trí bằng đồng và một bộ bàn ghế thật lớn. Thế nhưng không phải cứ cổ là sẽ không có sự xuất hiện của các đồ vật hiện đại. Ngay cạnh cửa ra vào là hàng loạt nhưng giá, kệ để đầy tài liệu, sách vở, trên mặt bàn còn một chiếc máy tính loại mới đang mở, tay ông Trịnh cũng vậy, một bên cầm bút, một bên cầm máy tính bảng xử lí công việc.

Dáng vẻ nghiêm túc chỉnh thêm vài phần, ông Trịnh đẩy gọng kính, chỉ phía bên ghế đối diện bảo cô ngồi xuống.

Làm việc yêu cầu sự tập trung cao độ, một tiếng động nhỏ cũng khiến người ta khó chịu nhíu mày. Hạ Lam trước đây khi đến công ti cũng rất ghét những âm thanh ồn ào, vậy nên cô vô cùng thức thời, nhón chân không tiếng động ngồi xuống.

"Cháu xem cái này trước đi!" Ông nội Trịnh xoay máy tính vẫn còn đang phát sáng về phía cô. Hạ Lam tò mò nhìn qua màn hình, chỉ thấy trên đó xuất hiện một tấm ảnh chụp vô cùng quen thuộc "Ông không tin báo chí, nhưng lại tin vào câu khôngcólửa làm saocókhói!"

"Vâng!" Hạ Lam gật đầu, nhanh chóng chỉnh lại màn hình cho vừa với tầm mắt của bản thân. Ông nội thấy cô không thắc mắc nhiều cũng không nói nữa, tiếp tục tập trung vào máy tính bảng trên tay, xử lí công vụ.

Cái "bức ảnh quen thuộc" mà bạn Lam vừa nhắc đến ấy mà, chính là tấm hình hôm nay Văn Minh giả ngây chụp hai người ở cửa tiệm quần áo. Đám nhà báo này đúng là đánh hơi nhanh thật, thoáng cái đã chôm ảnh đưa lên mấy tờ lá cải rồi. Hạ Lam nén xuống cái bĩu môi đã gần lên đến miệng, chậm rãi nhìn lại một lượt. Lúc ở cửa hàng cô không xem kĩ đã bị người ta cưỡng chế rời đi, bây giờ nhìn đến mới biết thì ra các nhân viên ở cửa hàng không phải chỉ khen cho có lệ!

Một bức hình tuyệt mỹ vô cùng có mùithời trang, mặc dù nhân vật trong hình chỉ đơn giản một nam một nữ, không cười không biểu cảm đứng đó nhưng lại vô tình tỏa ra một hấp lực khiến người ta không thể rời mắt. Chậc, bàn tay vàng của nam chính không phải chuyện đùa, tùy ý làm cái gì cũng xuất sắc hơn người!

Chút nữa về phòng không khéo cô phải nhờ tên này chụp cho mấy tấm up làm ảnh đại diện mới được!

Bỏ qua mấy suy tưởng phía trên, Hạ Lam bắt đầu tập trung xem nội dung báo phía dưới. Một loạt tiêu đề chẳng mấy hay ho hiển hiện trước mắt cô, Hạ Lam mỉm cười tiếp nhận, nhấn vào tít báo có lượt xem nhiều nhất.

<Hotgirlsaitráiquayđầu?>

Tiêu đề cũng có tính thách thức phết đấy nhỉ, ừm, không sai, trên mạng xã hội và trên mặt báo, nguyên chủ Nguyễn Hạ Lam nổi danh với cái tên "Hót gơ sai trái". Vì lí do gì? Dĩ nhiên là vì những hành động không có tí đúng đắn nào của cô nàng rồi!

Nói thật, nếu bây giờ có bỏng ngô nước ngọt, Hạ Lam sẽ không ngại ngồi co chân, thích thú đọc lại tiểu sử của chínhmình. Đáng tiếc nơi này là thư phòng của ông nội nghiêm khắc, thế nên cô chỉ còn cách nén kích động, yên lặng xem xét.

Bài báo có nhắc lại một lượt tiểu sử của nguyên chủ, rằng Nguyễn Hạ Lam chỉ là một cô nhi bị bỏ rơi trong bãi rác, được sư chùa nhặt về nuôi nấng. Lên 18 tuổi bắt đầu tự lập, thi được vào đại học Hê Hê danh giá, bắt đầu cuộc sống sinh viên ngập tràn khó khăn và thách thức. Khoảng thời gian 21 năm đầu đời, Nguyễn Hạ Lam sống như những cô gái bình thường, ngây thơ và thậm chí là có cả đáng thương nữa. Thế nhưng vào mùa xuân năm cô là sinh viên thứ ba, một bước ngoặt xảy đến khiến cô hoàn toàn thay đổi.

Từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng, được gia chủ nhà họ Trịnh cho phép lựa chọn một trong hai người thừa kế chính thức lấy làm chồng. Hạ Lam không ngần ngại kết hôn với anh lớn Văn Minh - con dòng chính của gia tộc. Cư dân mạng cứ ngỡ đây sẽ là điểm kết đẹp cho cô bé lọ lem, nào ngờ mãi sau mới biết, đó chỉ là cái vỏ hào nhoáng bên ngoài. Từ khi kết hôn, Nguyễn Hạ Lam thay đổi chóng mặt, nhuộm tóc, trang điểm, ăn mặc sexy, khoe mông khoe ngực.. Suốt ngày lên bar, sàn, tiệc tùng còn không nói, đây lại đi chụp ảnh với N người đàn ông không-phải-chồng, ôm hôn thắm thiết.. Khi mọi người khuyên răn, cô ta chẳng hề biết kìm hãm còn chống nạnh lên chửi ngược họ không ra gì. Lâu dần, hình ảnh một đứa con gái điểm trang xấu xí, say mê giai lạ, không biết xấu hổ.. trở nên phổ biến. Bị chế làm icon, bị đồn thổi, bị chửi bới.. đủ loại nhưng lại chẳng hề hối cải.

Ông chồng từ đó cũng bị sỉ vả lây, lấy phải một đứa con gái không ra gì, sừng cắm lỉa chìa trên đầu còn không biết đường bứt đi!

Sau khi liệt kê một loạt những việc làm hành động sai trái của nguyên chủ, tác giả bài báo chèn bức ảnh chiều nay vào giữa khung hình sau đó đưa ra suy luận của mình. Nhiều người bắt gặp vợ chồng hai người đi dạo trung tâm thương mại, rất tình cảm nắm tay nhau, còn chụp ảnh làm hình nền chủ cho page quần áo cao cấp..

Một số người cho rằng đó chỉ là hành động lừa bịp công chúng, vớt vát lại tự trọng mà thôi.

Một số khác lạc quan hơn lại nói đó là do Nguyễn Hạ Lam rốt cuộc nhìn thấu mọi sự, quyết tâm quay về bên chồng. Hành động săn sóc còn xách đồ cho chồng sau đó chính là bằng chứng.

Một số người lại phản kích, cô ta hiểu ra? Nhất định chỉ hiểu trong một ngày, mai lại tiếp tục ôm giai khác chụp ảnh cho coi! Hôm qua bán hàng online, hôm nay liền chườn mặt lên báo câu view..

Nói chung chín người mười ý, ai nấy đều có suy đoán riêng của mình. Hạ Lam âm thầm nhẩm tính, sau vụ này không khéo trang cá nhân của mình lại tăng lượt theo dõi cho xem. Hay nhân cơ hội nổi tiếng, cứ khởi nghiệp bằng bán đồ online sau đó mở cửa hàng?

Trong khi cô còn đang sắp xếp suy tính mọi sự, ông nội Trịnh ngồi đối diện đã kịp nắm bắt toàn bộ biểu cảm của cô. Trong đôi mắt già nua lóe ra một tia bất định, ông nhẹ giọng hỏi: "Cháu xem xong rồi?"

*Suýt 3k chữ nha các tình yêu =)))

Hn chăm bù hq lười ????

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi