TỔNG TÀI NGỐC NGHẾCH CỦA NHÀ AI?

Ung thư chia làm nhiều giai đoạn, nhưng hễ cứ nghe thấy vài từ giaiđoạncuốilà có thể mặc định rằng người bệnh chẳng còn mấy thời gian tại thế nữa.

Hạ Lam tính toán lại một lượt khoảng từ đầu truyện tới lúc cô xuyên qua cho tới giờ: khoảng tầm sáu tháng. Có lẽ lúc này cũng chính là thời gian ông Trịnh phát hiện mình mắc căn bệnh không thuốc chữa này. Sau đó ông không ai sẻ chia, cũng chẳng có người nào đáng để tin tưởng giao tập đoàn Trịnh gia lại nên mới quyết định đi dạt tìm người tốt. Và, vô ý thế nào lại tìm được một cô gái vôcùngtốtchính là Nguyễn Hạ Lam này đây.

Hẳn rằng căn bệnh này có thể đem ra làm sự giải thích ổn thỏa nhất cho những hành động đầy cảm tính ở đầu truyện của một người như ông nội Trịnh. Cũng phải thôi, những người biết trước cái chết đang đến gần mình thường có xu hướng bị tình cảm chi phối..

Nhưng tính ra thì ông nội Trịnh "tỉnh" cũng nhanh đấy chứ. Ông có thể thoát khỏi nỗi sợ cái chết rình rập mà nhìn nhận lại, đưa ra kết luận và hướng đi cần thiết cho tập đoàn Trịnh gia. Đem cháu dâu cháu giai đến công ti gấp rút thực tập, còn không ngần ngại lấy mảnh đất khu Đông màu mỡ ra cho chúng va chạm lấy kinh nghiệm.. Vội vàng chuẩn bị uốn thẳng Nguyễn HạLamvà Trịnh Văn Hóa như vậy cũng chỉ có thể vì ông ấy lo lắng mình sắp chết, chẳng ai đứng ra gánh vác được công việc.

"Bố.." Bố Trịnh là người đầu tiên thoát khỏi trạng thái sững sờ, ngay khi được lệnh của bác sĩ, lập tức đẩy cửa bước vào bên trong.

Mọi người vốn đang tụ tập bên ngoài cũng nhanh chân theo bước ông, lao nhao vào đầy cả căn phòng nhỏ. Hạ Lam đứng mãi ngoài cửa, cô nhìn đến thân thể đơn bạc của người đàn ông đang nằm trên giường, không nhịn được lại thở dài thêm một cái nữa.

Khuôn mặt ông Trịnh vẫn vừa nghiêm khắc vừa uy nghi như vậy, thế nhưng thần thái không thể phát huy đủ 100% vì sắc mặt tái nhợt, yếu ớt. Ông vẫn mặc nguyên bộ đồ ở nhà, nằm trên phông nền trắng xóa chủ đạo của bệnh viện lại càng có cảm giác mong manh khôn tả. Hô mưa gọi gió một đời, cuối cùng lúc gần đất xa trời lại chẳng có một ai đáng để thổ lộ mọi chuyện. Hạ Lam tự hỏi, không biết đám con cháu ông Trịnh đang sầu não đứng ở đây, có mấy người dám vỗ ngực khắc định mình thật sự lo lắng cho ông ấy?

"Bố, con đã làm thủ tục rồi!" Bố Trịnh quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào người đã dưỡng dục mình. Gì thì gì, chuyện kích thích ông lão bố Trịnh không góp phần ít cũng góp phần nhiều. Hơn nữa thân làm con trai duy nhất, vậy mà việc bố mình ung thư giai đoạn cuối bố Trịnh còn không biết.. Đúng là đáng xấu hổ! "Bố phải ở đây điều trị, các bác sĩ sẽ giúp bố nhanh khỏi bệnh thôi!"

"Đúng đó ông nội!" Văn Hóa cũng thêm vào, vừa nói hắn ta vừa di chuyển tới đầu giường.

Lão già này ngã bệnh vào đúng lúc này là ý gì? Mọi chuyện còn chưa giải quyết xong, lão chưa thể chết được!

Văn Hóa thật sự lo sợ ông nội Trịnh đã lập di chúc trước, và cái di chúc này không hề viết tên hắn ta. Nếu vậy hắn cố công lôi kéo đám người kia, còn ra sức chạy theo khu Đông làm gì chứ?

Không!

Hơi tàn cũng phải kéo, lão già, ông đừng mong chết được vào lúc này!

"Ông đừng quá lo lắng, nếu TL không được, chúng ta ra nước ngoài!"

"Ông nội.." Dung Dung đứng cạnh Đào Nương, kéo tay áo của mẹ hô nhỏ. Giọng nói của cô nàng run rẩy như thể sắp bật khóc tới nơi. Hức, thảm rồi, cũng chỉ vì không suy nghĩ trước nói ra câu đó mới khiến ông nội tức giận đến mức ngã bệnh. Kế hoạch anh trai cô còn chưa hoàn thành đâu.. Nếu thế này, không biết Văn Hóa có trách cứ cô không đây?

Mẹ kiếp!

Ai mà biết được lão già ấy tâm hồn mong manh yếu đuối thế chứ? Nếu cô biết nhất định sẽ không dùng lời nói công kích kiểu đó! Mà.. Chung quy lại tất cả cũng tại con khốn Hạ Lam kia! Nếu không phải muốn đá nó ra khỏi Trịnh gia, cô có thể bốc đồng đến thế sao?

Dung Dung không nhịn được tức giận, len lén quay mặt lại lườm cho Hạ Lam đang ung dung đứng bên xem náo nhiệt một cái. Hạ Lam hiển nhiên cũng bị đường nhìn này làm cho cháymặt, cô nheo mắt nhìn lại thật lâu, đến tận khi Trịnh Dung Dung không chịu được mà chớp chớp mắt mới thôi!

Hô, gen nhà họ Trịnh đấu mắt quá kém!

"Nhập viện cái gì?" Ông nội Trịnh vừa tỉnh lại đã bị đám người này vây đến, không khí trong phòng đều bị cưỡng chế rút sạch. Khó chịu nhăn mày một cái, ông xua tay gằn giọng "Ra ngoài! Gọi Ngọc Thái tới đây!"

"Bố, chuyện này không thể trì hoãn được nữa.." Bố Trịnh mặc dù khuyên can ông nội nhưng vẫn không quên thi hành mênh lệnh vừa ban. Xua tay ra hiệu một cái, Văn Hóa lập tức xoay người ra khỏi phòng "..Bố yên tâm điều trị đi!"

"Thằng ngốc này!" Ông Trịnh thiếu kiên nhẫn quát một tiếng, sau đó xác định mình lỡ lời liền dịu xuống "Trịnh gia đang lung lay, ta mà nhập viện lúc này để bọn nhà báo biết được kiểu gì danh tiếng công ti cũng bị ảnh hưởng!" Ông đưa mắt nhìn về phía Hạ Lam, lại liếc sang chỗ Văn Minh vẫn đang giả ngốc. Một đám người ở đây, không có lấy một kẻ làm ông có thể yên tâm được! "Nếu ngày mai cổ phiếu Trịnh gia rớt giá, chuyện đấu thầu khu Đông đừng mơ xong được!"

"Cái này.." Mấy người trong phòng đều lưỡng lự, bọn họ nhìn nhau suy tính chuyện gì đó, vẻ mặt tràn đầy tâm trạng muốn mà không dám nói.

Hạ Lam vẫn tựa người vào cửa, cô cười thật sâu, bắt lấy ánh nhìn của ông Trịnh không chút nao núng: "Ông nội thật lạ, cổ nhân cũng nói rõ rồi, tiền không mua được mạng sống, nếu ông không điều trị cho dứt chỉ sợ Trịnh gia cũng chẳng vững được!"

"Câm miệng!" Bố Trịnh không vui với chất giọng xấc xược này của cô, lập tức chặn ngang họng "Mày thì biết cái gì?"

"Thưa bố.." Hạ Lam cung kính cười gượng, cô cảm nhận được rõ ràng ánh mắt nghi hoặc của nữ chính chiếu lên người mình. Hừ, khó tin sao? Cô không ngờ bạnthânmình cũng có một mặt này nữa à? "..Con có thể không biết cái gì, nhưng con xác định được rõ ràng: Trịnh gia nếu rơi vào tay một con nhãi chưa học xong đại học hoặc thằng nhóc mới thi tốt nghiệp cấp ba chắc chắn sẽ thảm!"

"Đủ rồi!" Ông nội gật đầu, thâm thúy đưa ra kết luận. Vừa lúc này bên ngoài cũng vang lên tiếng bước chân, một bóng người thanh lãnh mặc blu trắng cũng theo đó tiến vào.

Hạ Lam vốn đứng bên cửa, vừa thấy Ngọc Thái theo bản năng liền mỉm cười. Thế nhưng sau đó cô nhớ ra đây là Ngọc Thái - một nhân vật hoàn toàn hư cấu trong truyện - không phải Đăng Khoa của cô.. Tâm liền trùng xuống không ít, nụ cười trên môi cũng trở nên cứng ngắc.

Ngọc Thái không có nhiều thời gian quan tâm thái độ của cô, anh ta tất tả tiến vào phòng bệnh thăm khám cho ông nội Trịnh. Mọi người cũng tương tự, đều đổ dồn những ánh mắt nửa ngạc nhiên nửa nghi hoặc về phía chiếc giường lạnh băng. Chỉ duy nhất có một kẻ ngốc lẻ loi đứng bên cạnh âm thầm thu hết những biểu cảm của cô vào mắt, bàn tay cũng không tự giác mà xiết thật chặt, chặt tới mức tưởng như có thể bật máu..

*

Một đêm dài ở bệnh viện khiến ai cũng mệt mỏi khó chịu, thế nhưng mệt là chuyện của bạn, công việc ở công ti vẫn phải đến làm bình thường!

Sáng sớm hôm nay ông nội Trịnh đã quyết định tiến hành điều trị, nhưng vì lo sợ cổ phiếu rớt thảm nên ông không nhập viện. Ngọc Thái thông báo vừa lúc này ML - tập đoàn lớn vừa thu mua TL - lại có một thực nghiệm mới về bệnh ung thư. Maymắnthế nào ông Trịnh lại là bệnh nhân được chọn lựa, thế nên ông chỉ cần ung dung ở tại nhà, mỗi ngày sẽ có hàng đoàn y bác sĩ và máy móc thăm khám tận nơi.

Này nhất định là "bàn tay vàng"!

Ý tác giả là muốn gián tiếp thông báo với Hạ Lam rằng ông Trịnh còn chưa thể chết đúng không?

Hừ, chưa chết nhưng nằm giường như vậy có khác gì nhau đâu cơ chứ?

Hạ Lam ôm tâm trạng hờn giận cả thế giới lên xe đi làm, cô cố gắng không thèm nhìn đến hai bạn nam nữ chính đang vui vẻ ở nhà chuẩn bị ngủ bù, thế nhưng hai người này giống như âm hồn không tan, tận lúc cô ngồi lên xe vẫn còn tới ám: "Hạ Lam, trưa nay mình và Minh ra ngoài ăn trưa, cậu có muốn đi cùng không?"

"Có gì mình sẽ liên lạc với hai người sau!" Dùng vẻ mặt hòa hoãn nhất trả lời với Hồng Ngọc, Hạ Lam đóng cửa, yêu cầu "Chạy luôn đi ạ!"

Xe nhanh chóng bon trên đường cái, Hạ Lam không đóng cửa sổ, mở kính ra để mặc gió bụi bên ngoài thổi mát cái đầu đang nóng lên vì nhiều lí do của cô. Lúc này ngồi bình tĩnh lại mới thấy từ hôm qua tới giờ thật nhiều điều kì quái đã xảy ra.

Ví như chuyện của Hồng Ngọc chẳng hạn.. Lúc trước khi cô và Văn Minh rời đi cô nàng vẫn ở đây cùng Văn Hóa, sau đó khi Văn Minh phẫu thuật xong liền chạy tới chỗ cậu ta chămsócđặcbiệt. Không hiểu Trần Duy và Hồng Ngọc lấy lí do gì để cô nàng rời đi không ai thắc mắc, và trở về cùng Văn Minh cũng chẳng ai để tâm?

Tiếp nữa chính là thái độ của gia đình bố Trịnh.. Bình thường mặc dù bọn họ rất có dã tâm, nhưng những dã tâm ấy đều được khống chế rất tốt cơ mà. Vì sao hôm qua lại kích động lộ liễu như thế, còn không ngần ngại tỏ thái độ chống đối với ông nội Trịnh nữa chứ? Chẳng lẽ sự thực bọn họ đã biết thừa ông có bệnh nhưng không thèm vạch trần, hiểu rằng ông sắp chết nên mới thẳng thắn bàytỏ quan điểmnhư vậy?

Cả Văn Minh nữa chứ.. Cậu ta từ lúc biết chuyện tới lúc về nhà đều là thái độ bình thản đến đáng sợ. Có thể Văn Minh không quá yêu thương người ông nội này, nhưng Hạ Lam biết trong lòng cậu ta vẫn có chỗ của ông ấy. Cơ mà sự thể hiện lãnh đạm của cậu ta ngày hôm nay thật sự khiến cô nghi hoặc về kết luận này..

*REENNGGGGG

Tiếng chuông điện thoại đột ngột đổ ầm ĩ cắt ngang suy tư của cô. Hạ Lam bỏ điện thoại ra khỏi túi, chỉ thấy trên màn hình hiển thị một dãy số lạ. Nhíu mày tắt chuông, Hạ Lam quyết định không nghe mà nhét nó trở lại túi xách. Số điện thoại mới này của cô chỉ vừa đăng kí cách đây không lâu, tất cả những người có liên quan tới công việc của cô đều có số cố định, Hạ Lam cũng lưu lại cả rồi.

Thế nên.. Lạ như này có hai kiểu: một là sim rác quảng cáo, hai là định hack điện thoại của cô một lần nữa!

Xin lỗi!

Hạ Lam này không ngu đâu mà mắc lừa các vị! Mặc dù trong tay cô có bác sĩ công nghệ, nhưng cái vị bác sĩ này hiện tại không cho phép cô sử dụng đâu. Thế nên là.. Thôi nghỉ đi!

Nhưng Hạ Lam quyết định nghỉ không có nghĩa là đối phương cũng sẽ nghĩ. Cứ cách 1 - 2 phút lại bắt đầu có chuông báo gọi hoặc tin nhắn tới. Chuyện này thật sự khiến Hạ Lam nghi hoặc có phải mình đa nghi quá rồi hay không? Nhỡ đâu đây là ai đó quan trọng, gọi để thông báo cho cô một chuyện cũng quan trọng không kém thì sao ta?

Ờ.. Mà thôi kệ đi!

Nếu quan trọng như vậy nên gặp mặt trực tiếp mới đúng chứ!

Hạ Lam gật đầu đi đến kết luận của mình, sau đó vui vẻ bước xuống khỏi xe, đi tới sảnh chính của tập đoàn Trịnh gia. Có điều cô còn chưa bước nổi mấy bước, đã bị một người chặn lại. Người đàn ông này có khuôn mặt điển trai, trên sống mũi đặt một cặp kính gọng vàng đầy tri thức, cả người tỏa ra hơi thở thư hương cực kì hấp dẫn. Nhưng nói thật nhé, hấp dẫn với bất kì ai cũng được, chắc chắn không phải với cô! Hạ Lam vừa thấy người này, mặt chợt vui khi nãy đã chùng xuống không ít. Trần Duy, anh ta làm gì ở đây?

Không đợi Hạ Lam nêu ra thắc mắc của bản thân, Trần Duy đã nhếch miệng cười, mỉa mai mà rằng: "Hạ Lam tiểu thư sắp làm chủ Trịnh gia có khác, gặp cũng thật khó! Xin hỏi.. lúc này cô có vui lòng dành cho tôi khoảng 5 phút được không?"

*Mng nói xem anhMinhcóquantâmông Trịnh không nào?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi