TỔNG TÀI NGỐC NGHẾCH CỦA NHÀ AI?

Vì đã lâu không đến tận nơi xem xét cửa hàng của mình nên hôm nay - khi bác gái dạy cô nữ công gia chánh xin nghỉ phép - Hạ Lam liền tự ép bản thân đến đó một ngày.

Trong tay cô có tiền, có mối kinh doanh, hiện tại đã có được vài khách đổ buôn số lượng lớn. Hạ Lam vốn dĩ không nghĩ hài lòng với những gì mình hiện có trong tay, cô muốn mở thêm vài chi nhánh, để sau khi thương hiệu cửa hàng HL098 xuất hiện trên toàn quốc, trở nên quen thuộc với tất cả mọi người mới thôi!

Được rồi, muốn đi xa phải đi chậm. Bước đầu tiên cứ phải chiếm lĩnh được thị trường trong thành phố này đã. Và nếu cứ sử dụng những thương hiệu có sẵn của người khác, thì dù Hạ Lam ra công ra sức thế nào cũng chỉ là vô ích. Cô nên tìm thêm hướng đi khác, lúc này tự mình học thiết kế không phải không có khả năng. Nhưng xét khi học nấu ăn, tài năngcủa cô quá kinh khủng nên chuyện này không đáng hi vọng mấy. Tốt nhất là thuê một vài nhà thiết kế trẻ, hoặc tìm đến những người có danh tiếng.. Yêu cầu họ làm việc cho mình, thiết kế những mẫu đồ độc, lạ chỉ duy nhất ở HL098 mới có!

Hạ Lam nheo mắt, trước khi mở một phân khúc thiết kế, cô vẫn nên tìm thêm địa điểm làm một cửa hàng nữa. Trước đây Thanh Tùng có đưa cô đi qua vài chỗ rất được, chúng cách nơi này không xa, có lẽ một chút khi xong việc, Hạ Lam sẽ rẽ qua đó.

Nhắc tới đây mới nhớ, bạn Thanh Tùng này không biết thế nào rồi? Đàn ông đàn ang mà có tí sốc tâm lí cũng vượt qua khó khăn như thế. Hi vọng người mang danh "quàng tử ánh sáng" như anh ta thật sự có mang trong mình hào quang rực rỡ, nhanh chóng thoát được khỏi vấp ngã này để đứng dậy là một nam phụ đúng nghĩa!

"Chị Lam!" Không phải giờ cao điểm nên cửa hàng không quá đông khách. Lúc Hạ Lam đẩy cửa bước vào, mấy cô nhân viên cửa hàng rảnh rỗi đang cùng nhau tám về vấn đề xu hướng năm nay, vừa thấy cô lập tức quay sang đồng thanh gọi lớn "Lâu lắm không thấy chị xuất hiện!"

"Bọn em còn tưởng chị xuất ngoại du lịch cơ!" Mấy cô gái khúc khích đùa giỡn "Mất tích cả tuần rồi chứ đùa!"

"Nếu du lịch chị ấy đã mua quà!" Quản lí nhanh chóng chạy tới gỡrốicho cô, đưa Hạ Lam ra khỏi đống người đông đúc "Chị Lam, chị có cần trực tiếp xem lại sổ sách một lần hay không? Em đã để toàn bộ vào văn phòng rồi!"

"Cũng được!" Nhìn mấy gương mặt nửa lạ nửa quen muốn bắt chuyện với mình, tự dưng cô cảm thấy chán nản. Hạ Lam ừ hữ gật đầu, sau đó tự động di chuyển vào hậu phương "Mọi người cứ nói chuyện, xử lí xong hết đống này tôi sẽ ra ngoài!"

"Không biết là có chuyện gì ha?"

"Cãi nhau với chồng à? Nhưng chồng bà ý chẳng phải là tên ngốc kia sao?"

"Suỵt! Chuyện này đến lượt cậu bàn? Ngậm miệng đừng để bị đuổi việc!"

"..."

Âm thanh bàn tán lén lút vẫn quẩn quanh bên tai Hạ Lam. Chẳng hiểu do thân thể nguyên chủ trời sinh thính tai hay do cô luyện tập dần mà thành được như vậy. Nhưng chung quy lại lúc này cô chẳng hề thấy thích lợi thế này một chút nào hết. Bản chất của con người hiện rõ nhất sau lưng bạn, ngay khi bạn xoay người rời đi, họ sẽ tháo bỏ toàn bộ mặt nạ, trưng ra thứ tình cảm thật sự dành cho bạn.

Mặc dù Hạ Lam không hi vọng quá nhiều vào những cô nhân viên này, không mong mỏi sẽ tìm được sự an ủi hay khuyên nhủ thâm tình.. gì đó từ họ. Nhưng chắc chắn cô cũng chẳng hề vui khi người ta ở phía sau lưng mình bàn những chuyện ấy. Có phải lúc này nói Văn Minh ngốc được, sau sẽ cười chuyện cô bị tung ảnh và clip lên mạng được hay không?

Lắc đầu để mấy suy nghĩ tạp nham vớ vẩn rơi rụng, dù sao cô cũng không phải người quá nhỏ nhen. Thôi thì không ưa liền tránh xa một chút, họ làm việc cho cô với tác phong và thái độ tốt như vậy, cô cũng chẳng có lí do gì mà sa thải họ cả.

Đóng lại cánh cửa phòng, mọi âm thanh đều bị cản lại bên ngoài. Hạ Lam tiến đến bàn lớn đã được sắp sẵn mấy tập hồ sơ dày và tách cafe nóng. Cô ngồi xuống ghế xoay êm ái, chậm rãi nhìn qua cửa kính hướng đến bên ngoài cửa hàng. Quan sát thật lâu, mãi tới khi toàn bộ khách hàng trong quán đều đã thanh toán xong xuôi và rời đi mới dừng lại. Cô nhăn mi xoay tách cafe đã có chút nguội, đưa lên bên miệng nhấp một ngụm nhỏ.

Nói thật, hồ sơ sổ sách này Hạ Lam không muốn xem chút nào cả. Bình thường cô đều ở nhà nhưng việc kinh doanh buôn bán trên cửa hàng lại nắm rõ như lòng bàn tay. Nguyên nhân rất đơn giản: do Hạ Lam mát tay mướn được nhân tài - quản lí kia là một người cẩn trọng và có năng lực. Mỗi ngày cô ấy làm một danh sách thống kê dài dằng dặc sau đó gửi toàn bộ vào mail cho Hạ Lam kiểm tra. Mỗi một cột, một hàng, một con số thu chi đều không chút sai lệch. Có một nghịch lí thế này: càng dùng người giỏi, càng phải đề phòng. Họ có khả năng khiến bạn tin tưởng, và cũng thừa sức lợi dụng sư tin tưởng đó để kiếm lời cho bản thân. Xã hội biết người, biết mặt không biết lòng này Hạ Lam đã sống qua bao năm, thế nên dĩ nhiên cô chẳng bao giờ tin tưởng ai đủ 100% cả. Một chút nữa khi đã lấy lại tinh thần xong xuôi cô sẽ tự thân đi kiểm tra kho hàng cùng vài thứ hàng hóa mới được!

Bên ngoài kẻ đến người đi lại tấp nập vui vẻ, Hạ Lam nhìn cảnh tượng đó, máu kinh doanh trong người lập tức sục sôi. Cô kiên quyết đặt tách cafe đã lạnh xuống bàn, xoay người đi ra ngoài. Việc đầu tiên là kiểm kê hàng hóa trong kho, trên giá, trên tủ kệ. Tiếp đó lướt qua quầy thu ngân một chút, xem xét giá thành sản phẩm cùng vài chương trình khuyến mãi. Sau lại chạy quanh tìm xem những mẫu hàng còn lại trong cửa hàng.. Tất bật đến mức vui vẻ.

"Quý khách, đây là những mẫu hàng mới nhất của mùa thu năm nay!" Hạ Lam chỉnh lại manocanh, thay cho cônàngđiệuđànày một bộ đồ mới. Ngay phía sau cô có một đôi nam nữ vừa tới, yêu cầu được xem toàn bộ mẫu mới nhất của cửa hàng. Nhân viên ngửi thấy mùi khách sộp lập tức nhiệt tình đi tới, lịch sự giới thiệu từng món đồ "Có vài món thậm chí chưa hề công bố ra thị trường, vì bà chủ của chúng tôi có quan hệ ngoại giao tốt nên mới được ưu ái lấy về!"

"Trần Duy, em không cần đâu!" Giọng nữ quen đến mức không thể quen hơn khiến Hạ Lam giật nảy mình. Lại điểm thêm cái tên kinh điển kia nữa chứ, này, các vị có phải những người tôi đang nghĩ tới hay không? "Anh xuất ngoại vất vả, quên là chuyện bình thường thôi mà!"

"Cô ngốc!" Giọng nam dịu dàng đầy cưng chiều vang lên càng khiến suy tư trong lòng Hạ Lam được khẳng định "Anh quên không mua quà cho em, bây giờ mua bù là vô cùng hợp lý!"

"Trần Duy, em.." Cô gái nhỏ giọng lẩm bẩm, chất giọng mềm mại chọc người ta thương tiếc mãi không thôi "Chỗ này đều là hàng đắt tiền, em không thể nhận được!"

"Hồng Ngọc, anh hiểu em không phải loại con gái đó!"

Ối giời ơi! Làng nước ơi!

Đến lúc này Hạ Lam có thể khẳng định đủ 100% hai người này là ai rồi!

Vì sao lại trùng hợp đến vậy chứ? Cô ở nhà chán thì không vấn đề, ngay khi cô quyết định bước chân ra ngoài cái số phận lập tức nổi bão! Để cô đụng độ nam phụ nữ chính vào lúc này để làm cái gì?

Ấy, nhưng cũng đâu phải chuyện xấu.. Trần Duy là trợ lí của Văn Minh nên kiểu gì cũng biết cậu ta đang ở đâu hoặc ít nhất cũng nắm được số điện thoại của người này. Nếu bây giờ Hạ Lam xuất hiện hỏi han kiểu gì anh ta cũng phải nói thật, bởi vì bên cạnh anh ta còn có một "người đẹp" thiện lương, thánh mẫu, không ưa những kẻ dối trá!

Đúng vậy!

Chuyện Trịnh gia hỏi chưa rõ ràng, còn cả vấn đề.. theo đuổi ngu ngốc kia nữa chứ. Văn Minh phải đưa cho cô một câu trả lời thỏa đáng, nếu không Hạ Lam nhất định không để yên đâu!

"Những thứ này đều là anh tình nguyện, bởi vì anh nghĩ, chỉ có chúng mới xứng được với em!"

"Em.."

"Thưa quý khách!" Nhân viên cửa hàng nhân lúc hai vị trước mắt phân vân mà nhảy vào can thiệp. Đồ đã bê ra cả rồi, lúc này để hai con cá to chạy mất thì tiếc lắm nha! Họ phải câucho bằng được, không để bất kì ai thoát lưới "Quý khách nhận xét tinh tế vô cùng! Với những người có khí chất thanh tao, thoát tục như cô đây đúng là chỉ có đồ của hãng X mới xứng!"

"Đây là mẫu váy dạo phố mới, họa tiết hoa nhỏ năm nay đang làm mưa làm gió, kết hợp với chân váy bồng bềnh cũng phụ kiện đai lưng càng làm tôn thêm vóc dáng của người mặc.."

"Mẫu đồ dạ hội mới cũng vô cùng thoát tục, màu trắng thuần kết hợp với hoa Tử Đằng xinh đẹp ngọt ngào.."

"Còn đây là quần áo công sở, thiết kế đơn giản nhưng không kém phần tao nhã và quyến rũ.."

"..."

"Được rồi!" Sau khi nghe xong một loạt quảng cáo đủ khiến bất kì khách hàng nào hoa mắt chóng mặt Trần Duy liền xua tay nói nhỏ. Anh ta bắt lấy một bộ váy trên tay nhân viên, đưa lại cho Hồng Ngọc sau đó thì thầm vào tai cô nàng "Em thử đi, đừng ngại ngùng gì cả!"

"Em.." Hồng Ngọc ngập ngừng một chút, sau đó cũng mỉm cười nhận mệnh "..Em hiểu rồi, cảm ơn anh!"

Tiếng bước chân xa dần, Hạ Lam vừa lúc cũng thay xong đồ cho manocanh của mình. Cô rẽ đám quần áo, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Trần Duy. Người này hiển nhiên cũng bất ngờ y như cô lúc nãy, đôi mắt đẹp sau cặp kính gọng vàng nhướn lên cao, khóe môi vẽ thành nụ cười mỉa mai sâu sắc: "Hạ Lam tiểu thư, thật trùng hợp!"

"Tôi cũng không nghĩ chúng ta có duyên đến thế đâu!" Hạ Lam nhìn vẻ mặt này liền bị dị ứng. Cô tự xem lại tay chân xem có nổi mẩn ngứa gì không, mãi đến khi xác nhận cái này là dị ứng về mặt tâm lí mới yên tâm tiếp tục đối thoại "Thầy giáo Trần giỏi quá, bắt tâm lý nữ sinh thật nhanh, đã tiến triển đến mức anh em ngọt xớt rồi!"

"Nguyễn Hạ Lam, nể mặt quen biết, tôi cho cô một lời khuyên chân tình.." Trần Duy trầm giọng, nhíu mày. Vừa lúc Hạ Lam cũng xua tay để mấy cô nhân viên đưa lại quần áo cho mình rồi rời khỏi chỗ này "Chuyện không liên quan đến mình đừng nên xen vào!"

"Vậy à? Thầy dạy em xin ghi nhận!" Hạ Lam cười khẩy, không hề cố kị ngồi xuống ghế cạnh đó "Nhưng thầy khuyên thiếu rồi, vế sau chính là chuyện gì dính dángđếnmìnhphảilàmchorõ!"

"Cô đủ khả năng sao?" Trần Duy dĩ nhiên hiểu hàm ý của cô, anh ta cười khẩy, khinh thường buông một câu.

"Văn Minh đang ở chỗ nào?" Cô nhíu mày, dù sao cũng đang moi thông tin của người ta, thôi thì cho anh ngồi chiếu trên, đến lúc tôi biết hết mọi thứ rồi đáp trả lại cho anh sau!

"Trần Duy, anh xem giúp em.." Không đợi thầy giáo trả lời câu hỏi mang tính kinh điển của cô, nữ chính đã thay xong quần áo của mình, từ cửa phòng thay đồ uyển chuyển bước ra. Thoáng thấy bóng Hạ Lam ngồi đối diện nam phụ nhà mình, người nào đó hốt hoảng tái mặt lui lại hai bước, tay che ngang miệng mà rằng "Hạ Lam, vì sao cậu lại ở đây?"

* Nữ chínhanywhere ???

À klq bigiờmịmởtopictranhvẽcóaiquantâm không ạ? Thấy mng uptranhxômtụquámàham ??

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi