TỔNG TÀI NGƯỢC THÊ: YÊU KHÔNG LỐI THOÁT (CÔ VỢ BỊ BỎ RƠI CỦA TỔNG TÀI HUNG DỮ)

Từ Uyển Nhan trợn tròn đôi mắt với quầng thâm cực lớn rồi ngã phịch xuống đất, cô ta có cảm giác như thể mình đang chìm trong một cơn ác mộng vô cùng dữ tợn…

Sao lại có thế như vậy được? Thậm chí đến cả điện thoại của cô ta Hoắc Trình Viễn cũng không nhận!

Nửa đêm, Từ Uyển Nhan nổi điên chạy tới biệt thự của nhà họ Hoắc. Cô ta không thể bị loại bỏ khỏi trò chơi này như vậy được… Thật không công bằng! Cô ta muốn nói cho Hoắc Anh Tuấn biết mọi thứ đều là thứ nước bẩn mà ả đàn bà đê tiện kia hất lên người cô ta, anh không thể tin được!

Nhưng thậm chí ngay cả cổng lớn bên ngoài biệt thự cô ta cũng không vào được.

Bốn nhân viên bảo vệ mặc đồng phục cầm gậy cảnh sát chặn cô ta bên ngoài cổng sắt cao chót vót: “Anh Hoắc có dặn dò, trong khoảng thời gian này không được phép cho người ngoài tiến vào biệt thự!”

Từ Uyển Nhan điên cuồng hét lên: “Người ngoài nào, giương mắt chó của anh ra để nhìn cho rõ! Tôi là bà chủ tương lai của gia đình này! Anh có còn muốn làm việc ở đây nữa không? Mau cút ngay!”

Nhân viên bảo vệ không hề di chuyển, làm tròn bổn phận thực hiện mệnh lệnh của Hoắc Anh Tuấn.

Từ Uyển Nhan dây dưa một hồi lâu, cuống họng hét đến mức khàn khàn. Tuy khu biệt thự này yên tĩnh nhưng cũng không hoàn.

toàn trống rỗng, người qua đường nhìn thấy bộ dạng tỉnh thần không bình thường của cô ta thì đều vội vàng bước nhanh hơn, tranh thủ thời gian đi khỏi khu vực đó. Cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể rời khỏi biệt thự của nhà họ Hoắc trong sự phẫn hận Trong số các chị em mà cô ta quen biết không có ai bằng lòng quan tâm cô ta… Từ Uyển Nhan cảm thấy như thể cô ta đột nhiên trở thành một chiếc thuyền lá lênh đênh giữa biển lớn, chỉ cần một cơn gió thổi nhẹ là có thể lật úp.

Nhưng từ điển của Từ Uyển Nhan chưa bao giờ có hai từ nhận thua!

Đêm hôm đó, cô ta như một tên trộm rình coi, theo dõi tất cả động tĩnh của mọi người, cuối cùng cô ta cũng tìm được một cơ hội để đột phá – ngày hôm sau Hoäc Trình Viễn và Hoắc Anh Tuấn sẽ đi dự ở nhà họ Bạch của Hà Nội!

Nhà họ Bạch tuy không kinh doanh, tài lực cũng không đáng nói nhưng sức ảnh hưởng của họ ở Hà Nội thì không ai sánh kịp.

Họ là người điều hướng gió cho hoạt động của tất cả các xí nghiệp lớn. Cho nên ngay cả Hoắc Anh Tuấn cũng sẵn lòng cho bọn họ vài phần mặt mũi.

Anh và Hoắc Trình Viễn gặp nhau ở sảnh lớn, chỉ muốn vờ như không phát hiện ra mà đi ngang qua nhưng không ngờ lại bị Hoắc Trình Viễn gọi lại Ông ấy chỉ nói: “Cô Bạch vừa đi du học nước ngoài trở về, con nên đi mời người ta một ly rượu, nếu có thời gian thì nên đưa cô ấy đi làm quen với Hà Nội thì tốt”

Hoäc Anh Tuấn kinh ngạc giương mắt lên: “Chẳng lẽ ông đã bệnh nguy kịch rồi hả?

Ông đang nói mê sảng gì vậy?”

Hoäc Trình Viễn không để ý đến sự xúc phạm của anh: “Con nên hiểu ý nghĩa bữa tiệc của nhà họ Bạch hôm nay là gì. Từ khi con xuất hiện ở đây thì đã là một cách thể hiện thái độ của mình rồi. Nếu không thì con cho rằng tại sao nhà họ Bạch lại nhất định muốn bố tham dự cùng với con?”

Hoắc Anh Tuấn khinh thường giật giật khóe miệng, lông mày dài cau lại, cúi đầu xuống phủi bụi ở vạt áo trước: “Chuyện này.

không phiền ông phải nhọc lòng, bên cạnh tôi không thiếu người.”

“Đúng là chuyện cười! Người tên K không rõ nguồn gốc từ đâu ra và Từ Uyển Nhan kia, người nào có thể chống đỡ nổi nhà họ Hoäc?”

Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nhếch môi lên, tỏ vẻ rất có hứng thú hỏi: “Öð? Từ Uyển Nhan không phải là người của ông sao? Không phải hai người luôn là “bố tử tế và con gái hiếu thảo” sao?”

Nắm đấm của Hoắc Trình Viễn siết lại thật chặt, ông ta chỉ cảm thấy Từ Uyển Nhan là người dễ lừa gạt, lại còn luôn khúm núm trước mặt ông ta. Là một con cờ rất tốt có thể kiểm soát được.

Nhưng ai có thể ngờ được bản chất của cô ta lại không thể chịu nổi như vậy? Nếu ông ta biết cô ta có nhiều tai tiếng như vậy thì ngay từ đầu ông ta đã không đưa cô ta vào GSI Bây giờ xem ra… nhà họ Hoäắc vẫn cần một cô con dâu có thân thế trong sạch và môn đăng hộ đối, không nên dây dưa vào những người bên trong mục rữa như Từ Uyển Nhan nữa “A… Hoắc Anh Tuấn, con không cần chỉ chó măng mèo với bố. Khi nào con đi tới vị trí mà bố đang đứng hiện tại thì con sẽ hiểu chuyện riêng của con không chỉ là chuyện của cá nhân con nữa, mà còn liên quan đến lợi ích của cả tập đoàn.”

Hoắc Anh Tuấn xùy cười thành tiếng: “Đó là ông. Còn đối với tôi, sở thích và tự do đều chỉ có một mình tôi kiểm soát.”

Nói xong anh xoay người bước đi. Hoắc.

Trình Viễn nhìn bóng dáng thẳng tắp của anh, cảm xúc trong mắt chậm rãi ngưng †ụ thành băng giá.

Nhưng có một điều Hoắc Trình Viễn đã nói không sai, bữa tiệc của nhà họ Bạch hôm nay thực ra là màn dạo đầu cho việc chọn con rể.

Từ Uyển Nhan cố ý ăn mặc đẹp đẽ và trang điểm một phen. Lớp trang điểm đậm che khuất đi vẻ mặt mệt mỏi, cô ta đứng đợi ở cửa trước sân nhà họ Bạch, chỉ muốn tìm thời điểm thích hợp đi vào nói vài câu với Hoắc Anh Tuấn.

Dần dần, có nhiều cậu ấm và ông chủ trẻ tuổi bước ngang qua người cô ta đi vào cổng, tốp năm tốp ba trò chuyện sôi nổi.

“Anh nghe nói chưa? Vị kia của nhà họ Hoắc cũng ở đây.”

“Anh ta đến đây thật à? Vậy chẳng phải chúng ta không cần chơi nữa rồi sao?”

“Vậy cũng chưa chắc. Không phải trong lòng Hoắc Anh Tuấn luôn nghĩ đến người vợ đã chết sao? Có lẽ anh ta không có ý định kết hôn với cô Bạch.”

“Không thể nào, đây là nhà họ Bạch!

Nghe nói ông chủ nhà họ Hoắc cũng đã tới đây, xem ra là cuộc đối thoại về vị trí rể hiền này đã định rồi.”

Từ Uyển Nhan trợn mắt há hốc mồi đứng ngây ra như phỗng. Bọn họ nói cái gì?

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi