Chương 54: Cô sợ mình sẽ khóc!
“Em muốn nhờ anh một chuyện, trước mặt Hoắc Anh Tuấn, mong anh giúp em làm giải bệnh án.
Lông mày của người đàn ông lập tức nhăn lại: “Đường Hoa Nguyệt…
“Anh nghe em nói hết đã” Đường Hoa Nguyệt mấp máy môi: “Bây giờ, em đang gặp phải một chuyện rất phiên phức, chỉ còn cách là làm giả bệnh án, em không biết chuyện này có làm ảnh hưởng đến danh tiếng của anh không nữa? Anh xem cách này có làm được không?”
“Anh cứ nói, lúc em gọi điện thoại cấp cứu, hoặc khi các anh đang trên đường đến, là em nói dối rằng mình bị ung thư máu, nên các anh mới hiểu nhâm cho rằng em bị ung thư máu, chỉ cần nói với anh ấy như vậy thôi, có được không?”
Đường Hoa Nguyệt nói xong ba chữ cuối cùng xong nhìn chăm chằm Tần Kỳ Tân.
“Em nghĩ là được sao?” Khuôn mặt tuấn tú của Tần Kỳ Tân rõ ràng đã nhuốm đầy lửa giận: “Đường Hoa Nguyệt, em có biết tình hình của mình bây giờ như thế nào không? Anh cứu không nổi em nữa rồi, em nghĩ rằng anh nói dối như vậy thì sẽ không có chuyện gì sao?”
“Trước hết, cứ tạm bỏ vấn đề năng lực qua một bên, chỉ đơn giản việc em là đàn em khóa dưới của anh thôi, chắc chăn anh cũng sẽ không để xảy ra lỗi lâm gì rồi. Em tin rằng Hoắc Anh Tuấn tin những lời em vừa bịa ra sao?”
Thấy Đường Hoa Nguyệt bất động nhìn mình, một tay anh ta đút vào túi áo blouse trắng, cố gắng khống chế giọng điệu của mình.
“Lý do, nói cho anh một lý do thuyết phục”
Đường Hoa Nguyệt biết Lục Xuyên Mãn tàn nhẫn như thể nào, cô đương nhiên sẽ không kéo Tần Kỳ Tân xuống theo được.
Chỉ cân anh ta giúp việc làm giả bệnh tình của cô được thông qua, đạt được mục đích của Lục Xuyên Mãn, anh trai cô không gặp chuyện gì là được rồi, anh ta không cần biết quá nhiều chuyện…
“Em không có lý do hợp lý để thuyết phục tiền bối cả. Nếu có thì chỉ là vì em không muốn cùng anh ấy tiếp tục dây dưa nữa thôi.” Trên khuôn mặt cô thoáng hiện một nụ cười nhàn nhạt nhưng không nhìn ra rõ là vui hay buồn.
Lông mày của Tần Kỳ Tân càng nhíu chặt hơn: “Em không yêu anh ấy sao?”
Khi nghe những lời này, Đường Hoa Nguyệt khẽ gật đầu.
Tần Kỳ Tân chăm chú nhìn Đường Hoa Nguyệt, bàn tay to nắm chặt cây bút trong túi áo.
“Đường Hoa Nguyệt, em nên soi lại chính mình trong gương đi, xem xem bây giờ mình đã trở thành cái bộ dạng gì rồi.”
Chặt đứt mối liên hệ với người mình yêu nhất, trái tim đau đớn như thế nào, tất cả đều được biểu hiện tỷ mỉ, rõ nét trên khuôn mặt.
Cô ngây người nhìn anh ta, nhưng người đàn ông đã thay đổi chủ đề.
“Anh có thể giúp em làm chuyện này, không cần giả mạo chứng cứ, nhưng anh có một điều kiện.” Anh ta nhìn cô chằm chằm, nói rõ ràng: “Anh muốn em giải quyết hết chuyện của mình rồi theo anh ra nước ngoài, ngoan ngoãn chữa bệnh… “
Đường Hoa Nguyệt siết chặt tay do dự.
“Anh, bệnh của em đã không thể cứu…”
Tân Kỳ Tân lãnh đạm nói, không gây thêm một chút áp lực nào cho cô: “Anh chỉ có điều kiện này, nếu em không đồng ý thì anh cũng sẽ không đồng ý”
Cô nhìn anh chằm chằm trong mười giây, sau đó nói: “Được.”
Tần Kỳ Tân hiểu rất rõ Đường Hoa Nguyệt, vì dù sao bọn họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi.
“Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng anh đã hứa với em rồi. Em gái khóa dưới của anh là người giữ chữ tín, anh đã suy nghĩ kỹ tình trạng bệnh tình nghiêm trọng của em, vậy nên anh sẽ không cho em nhiều thời gian, nhiều nhất là nửa tháng, được không?”
Đường Hoa Nguyệt đột nhiên nở nụ cười: “Tiền bối, xem ra anh ngày càng biết cách cậy mạnh ăn hiếp kẻ yếu hơn rồi!”
Trong ấn tượng của cô, Tần Kỳ Tân đúng như †ên gọi của anh ta, nếu ở thời ngày xưa, anh ta có thể là một thư sinh nho nhã, ôn nhu, đoan trang, đoan trang, tao nhã.
“Vậy thì cũng xem xem một số bệnh nhân có nghe lời không đã” Anh hỏi: “Khi nào thì Hoắc Anh Tuấn trở lại?
Đường Hoa Nguyệt dịu dàng đáp: “Ừm, không nhanh như vậy đâu.”
Mặc dù thái độ của Hoắc Anh Tuấn đối với cô đã được cải thiện, nhưng dù sao thì Hoắc Anh Tuấn cũng là CEO của Tập đoàn Hoắc Huyễn, nói chung anh ấy rất bận, anh phải phải xử lý xong xuôi công việc của mình rồi mới có thể quay lại.
€ó lẽ là khi trời tối sẽ đến.
Đôi mắt đen của Tân Kỳ Tân chuyển động, giúp cô kéo chăn lên.
“Anh không quan tâm khi nào anh ấy sẽ trở về, nhưng em cũng đã hứa với anh rồi đấy, tự mình nhớ kỹ”
Anh ta nói xong, định rời đi, nhưng cánh tay đã bị giữ lại.
Người đàn ông quay đầu lại, bät gặp đôi mắt phân màu đen trắng rõ ràng của Đường Hoa Nguyệt.
“Tiền bối, anh có thuốc đặc trị gì không?
Thuốc tê cũng được” Nhịp tim của cô vẫn luôn ổn định, đến giờ phút này cũng không có một chút dao động.
“Thời gian quá gấp gáp, nếu trong vòng hai ngày sau khi phẫu thuật mà em cử động quá nhiều thì vết thương sẽ rất đau, động tác cũng cứng nhắc, nhưng nếu em muốn giả vờ không bị bệnh thì không thể không xuống giường được…”
Hơn nữa, đến lúc đó, cô có thể sẽ phải nghe những lời rất khó nghe của Hoắc Anh Tuấn, anh còn có thể nổi giận lôi đình, động tay với cô nữa.
Mặc dù đã quen với cơn đau, nhưng bây giờ cô đang bị bệnh nặng, Đường Hoa Nguyệt không thể xảy ra tai nạn, hơn nữa trước mặt Hoắc Anh Tuấn cô không thể bày ra bộ dạng đau đớn được.
Cô sợ, cô có thể sẽ khóc mất…