Chương 76: Mang anh em mấy người cùng nhau rời đi
Anh vội vàng chạy về nhà thì thấy Đường Hoa Nguyệt đang núp trong phòng, quay lưng về phía anh, Hoắc Anh Tuấn bước tới, nghe cô đang nói về vị trí trong game, nhân vật game trong miệng cô là át chủ bài đứng đầu thời Ngũ Đại.
Nhà họ Đường trước kia từng làm công việc phát triển game, Đường Hàn Khiết và Đường Hoa Nguyệt ở lĩnh vực game đều có thiên phú hơn người, nhưng game cô đang chơi này đã lỗi thời rất nhiều năm rồi…
Hoắc Anh Tuấn sải bước đi tới, cướp lấy điện thoại của cô, nhưng lại phát hiện “máy chơi game” cô đang chơi chỉ là một cái ốp lưng điện thoại.
Con ngươi người đàn ông co rụt mạnh: “Đường Hoa Nguyệt!”
Trên dưới nhà họ Hoắc đều biết, Đường Hoa Nguyệt điên rồi.
Hoắc Anh Tuấn đưa cô một cái điện thoại mới, bên trong là sim điện thoại của Đường Hoa Nguyệt, coi như hủy bỏ trói buộc đối với Đường Hoa Nguyệt.
Nhưng anh vẫn âm thâm sắp xếp người đi theo cô, phòng ngừa cô gặp chuyện không may.
Sau khi Đường Hoa Nguyệt uống thuốc bắt đầu ngủ say, toàn bộ biệt thự Đệ Phong Lan hoàn toàn yên tĩnh…
Chuyện xảy ra với bố Đường quá lớn, Từ Uyển Nhan đã sớm biết gần đây không yên ổn.
Nhưng Hoắc Anh Tuấn đã sắp xếp cho cô ta ở lại bên ngoài, cô ta không thể quay vê Đệ Phong Lan, nên đành cho người thăm dò tình hình trong biệt thự.
Biết được Đường Hoa Nguyệt bị Hoắc Anh Tuấn giam lỏng, thậm chí còn phát điên, Từ Uyển Nhan cười điên cuồng.
Cơ thể Đường Hoa Nguyệt rách nát, bệnh tật như vậy, không điên mới là lạ…
Ai ngờ người giúp việc kia lại bổ sung thêm một câu: “Chẳng qua, tiên sinh gần đây hình như vẫn luôn điều tra chuyện của cậu Hai, còn luôn giục hỏi La Cơ Vị Y về tiến độ, cũng không biết là chuyện gì.”
Từ Uyển Nhan sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Cô nói cái gì?”
Người giúp việc trả lời lại lần nữa, Từ Uyển Nhan mặt mày hoàn toàn lạnh đi, trong ánh mắt còn mang theo chút hoảng sợ: “Tôi biết rồi, cô quan sát nhiêu chút, có chuyện cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.”
Sau khi cúp máy, Từ Uyển Nhan đứng ngồi không yên.
Hoắc Anh Tuấn tại sao lại điều tra chuyện của Hoắc Cao Lãng một lần nữa?
Chẳng lẽ anh ta phát hiện Đường Hoa Nguyệt không phải là hung thủ ?
Vẫn muốn minh oan cho Đường Hoa Nguyệt sao?
Không được, không cần biết lý do là gì, chuyện này đối với cô ta mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Lỡ như Hoắc Anh Tuấn điều tra ra sự thật, thì Cô ta…
Đường Hoa Nguyệt chết tiệt, rõ ràng mắc bệnh nan y vì sao còn không chết đi!
Không, cô ta không chờ nổi nữa, hôm nay Đường Hoa Nguyệt phải chết!
Nghĩ tới đây, Từ Uyển Nhan bấm một dãy số.
Người đầu dây bên kia rất nhanh đã nhận điện thoại, Từ Uyển Nhan không có thời gian khách sáo, nói thẳng: “Tổng giám đốc Lục, người tình bé nhỏ của anh gần đây không ổn lắm thì phải, vừa nôn ra máu vừa phát điên, vẫn chưa chuẩn bị mang cô ta đi sao?”
Giọng Lục Xuyên Mạn nghe không ra có chút phản ứng đặc biệt nào: “Bố mẹ và em gái cô ấy chết rồi, tình hình thiếu chút nữa cũng có thể hiểu được.”
Từ Uyển Nhan thấy anh ta bình tĩnh như vậy, suýt chút nữa bẻ gấy luôn móng tay đỏ tươi của cô ta.
Nhưng cô ta từ trước đến nay luôn có thể nhãn nhịn, vẫn duy trì phong cách như cũ nói: “Tổng giám đốc Lục không hổ là anh, núi Thái Sơn có sụp ngay trước mắt cũng không thay đổi sắc mặt. Thật ra tôi cũng không muốn giục tổng giám đốc Lục đem người đi, thật ra là do thái độ của Hoắc Anh Tuấn đối với Đường Hoa Nguyệt làm tôi rất lo sợ”
“Bây giờ anh ta mỗi ngày đều canh giữ Đường Hoa Nguyệt, ngay cả công ty cũng không đến, chỉ ở nhà xử lý văn kiện, còn không cho tôi vào Đệ Phong Lan… Chỉ sợ kích thích Đường Hoa Nguyệt của anh ta”
Tuy lời đổ thêm dầu vào lửa, nhưng trong lòng Từ Uyển Nhan cũng muốn như vậy.
Bây giờ cô ta còn không có cơ hội gặp Đường Hoa Nguyệt, càng đừng nói đến chuyện xuống tay với Đường Hoa Nguyệt.
Cô ta sợ bọn họ nối lại tình cũ, càng sợ Hoắc Anh Tuấn tin lời giải thích Đường Hoa Nguyệt, bắt đầu điều tra chuyện của Hoắc Cao Lãng từ đầu đến cuối, đến lúc đó cô ta chắc chắn xong đời!
Cho nên cô ta không thể ngồi chờ chết.
Từ Uyển Nhan nói xong, người ở đầu dây bên kia im lặng.
Ánh mắt Lục Xuyên Mạn âm u lạnh lẽo, ngón tay mảnh khảnh ấn bút ký tên.
Anh ta và Đường Hoa Nguyệt có một cuộc hẹn sau một tuần nữa, bây giờ chỉ mới trồi qua một nửa, tuy rằng anh ta không định giữ lời tống Từ Uyển Nhan vào tù, nhưng nghe thấy Đường Hoa Nguyệt và Hoắc Anh Tuấn càng ngày càng thân thiết, chắc là chờ đợi cũng không cần thiết nữa.
“Cô Từ, tuy rằng tôi rất ghét việc cồ thêu dệt thêm vào câu chuyện, nhưng Đường Hoa Nguyệt —— hôm nay tôi sẽ mang đi.”
Nói xong, Lục Xuyên Mạn lập tức cúp điện thoại.
Đôi mắt Từ Uyển Nhan tối sầm lại.
Lục Xuyên Mạn này, cô ta không rõ tính khí của anh ta lắm, không.những không thể khống chế mà còn biết quá nhiêu chuyện dơ bẩn cô ta từng làm, vốn dĩ không thể giữ lại.
“Coi như tôi tốt tính, sẽ tiễn anh và Đường Hoa Nguyệt cùng nhau lên đường” Ánh mắt Từ Uyển Nhan nham hiểm, nở nụ cười ác độc, tao nhã nhặt điện thoại lên, bắt đầu chuẩn bị kế hoạch của cô ta…
Buổi chiều, Đường Hoa Nguyệt tỉnh lại, bên cạnh không có ai.
Cô ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, tầm mắt mờ mịt.
Ngay lúc đó, điện thoại reo lên.
Người phụ nữ nâng mắt nhìn lại, một lúc lâu sau mới nghe điện thoại.
“Đường Hoa Nguyệt” Tiếng người đàn ông thì thầm như ma quỷ truyền đến, Đường Hoa Nguyệt co rúm lại, không lên tiếng.
Năm đó, cô đã giao dịch với tên ác mà này chỉ vì Hoắc Anh Tuấn.
Lục Xuyên Mạn không nghe thấy Đường Hoa Nguyệt trả lời, nhíu mày, chẳng lẽ đúng như Từ Uyển Nhan nói, cô muốn cùng Hoắc Anh Tuấn quay lại sao?
Anh ta đưa lưỡi liếm liếm khóe môi, trong ánh mắt mang theo ý cười lạnh như băng, nhìn kỹ, lại mang theo ý muốn lừa gạt.
“Nguyệt, anh trai em muốn gặp em” Âm thanh trầm thấp: “Đương nhiên, tôi cũng muốn gặp em”
Anh trai…
Giống như có cái gì đó mạnh mẽ chui vào đầu Đường Hoa Nguyệt, cô lập tức trấn tĩnh một chút.
Đúng rồi, anh trai vẫn còn trong tay Lục Xuyên Mạn.
Cô làm sao quên được.
“Anh muốn cho tôi gặp anh trai sao? Có điều kiện gì?”
“Nguyệt của tôi rất thông minh” Người đàn ông híp mắt: “Hôm nay, tôi sẽ mang anh em mấy người cùng nhau rời đi”