Chương 87 Công nghệ của nhà họ Đường
Ba ngày sau.
Bãi đậu xe ngầm của khách sạn Vạn Lạc, Một chiếc Mercedes-Benz Maybach khiêm tốn đậu trong góc.
Lạc Cơ Vị Y ngồi ở vị trí phụ lái, báo cáo cho Hoắc Anh Tuấn người phụ nữ điều tra được dựa theo biển số xe ở sân bay ngày hôm đó.
Theo dữ liệu điều tra được, người phụ nữ này họ Đàm, tên Đàm Ngôn, năm nay 28 tuổi, từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, lớn lên ở nước ngoài, 6 tuổi được một vợ chông Hoa kiêu nhận nuôi. Nhưng trong ô phần vợ chồng lại không thấy có thông tin, chỉ biết chông cô ấy đã mất cách đây năm năm.
Đàm Ngôn?
Có một người chồng đã khuất, năm năm…
Ngón tay Hoắc Tuấn Anh nhẹ nhàng lướt từng dòng chữ trên giấy.
Không có thông tin nào ăn khớp với Đường Hoa Nguyệt, lẽ nào thật sự không phải là cô ấy?
Ánh mắt của Hoắc Tuấn Anh hiện lên vài tia ẩn ý không thể giải thích được.
Năm năm này, anh tìm Đường Hoa Nguyệt ở khắp nơi, dường như cô đã bốc hơi khỏi thế gian này, nhưng anh chắc chắn sẽ tìm thấy cô!
“Đúng rồi, cô ấy không có con sao?”
Hôm đó Hoắc Tuấn Anh nhìn thấy đứa trẻ làm mặt xấu ở sân bay, hỏi Lạc Cơ Vị Y.
Lạc Cơ Vị Y lắc đầu: “Không điều tra được cô gái họ Đường này có con.”
Hoắc Tuấn Anh gật đầu.
Lạc Cơ Vị Y thấy anh không nói gì, xác nhận thông tin mấy hạng mục một lúc nữa đấu giá.
Cuộc giao dịch hôm nay được coi là giao dịch ngâm, thế giới ngâm của thành phố Yên Hòa lớn như vậy, trong mỗi gia tộc lớn đều có đều có thứ không thể để lộ ra ánh sáng, lâu dài, ở đây hình thành nên một trung tâm giao dịch gọi là đấu giá, thực chất là nơi tụ họp trao đổi lợi ích của các gia tộc.
Hôm nay đồ vật Hoắc Tuấn Anh muốn đấu giá không được người khác coi trọng cho lắm, nhưng nó là tài sản của bố Đường Hoa Nguyệt.
Rất nhiều năm trước nhà họ Đường phất lên nhờ làm game, cũng chính điều này đã bôi dưỡng nên một lập trình viên xuất sắc Đường Hàn Khiết.
Nhưng người tính không bằng trời tính, không được bao lâu, tập đoàn nhà họ Đường tuột đốc, dự án cuối cùng đã không hoàn thành trước khi phá sản, là một trò chơi kinh dị lấy nội dung gia đình làm cốt lõi.
Hoắc Tuấn Anh biết cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện này, Đường Hoa Nguyệt từng có một ước mơ, chính là giúp bố gây dựng lại công ty, muốn trò chơi gia đình đó được phát hành.
Vì vậy anh nhất định phải giành được công nghệ của nhà họ Đường!
Anh biết, chỉ cân cô còn sống trên thế giới này, nhất định sẽ quay lại tìm mọi cách để lấy được nó.
Hoắc Tuấn Anh vuốt ve chiếc nhẫn ở ngón áp út, một tia sáng u ám xẹt qua đôi mắt lạnh lùng.
Hội đấu giá lần này, Đường Hoa Nguyệt có Trên đường có một đoạn bị kẹt xe, sắp tới giờ tan học, nhưng Đường Hoa Nguyệt không lo lắng, cô tin tưởng tuyệt đối vào chỉ số thông minh của con mình.
Không ngờ khi cô đến nhà trẻ, có bốn đứa trẻ đứng ở cửa chờ cô.
Đường Hoa Nguyệt nhìn Lục Bạch Ngôn – người bị Vân Thư nắm chặt tay không chịu buông.
Cô ngồi xuống hỏi don gái: “Cậu bạn nhỏ này là ai? Là bạn tốt hôm nay con mới kết giao sao?”
Nhị Bảo phẫn nộ vung năm đấm nhỏ lên: “Đúng vậy, hôm nay khi con với Đại Bảo đi vệ sinh, em gái suýt chút nữa thì bị bắt nạt. Chính anh Bạch Ngôn đã giúp bọn con đánh kẻ xấu!”
Bạch Ngôn… cái tên này sao lại thân thuộc đến vậy.
Đường Hoa Nguyệt ôm con gái vào lòng.
“Em gái con sao lại bị bắt nạt? Không bị thương ở đâu chứ?”
Vân Thư chớp chớp đôi mắt to tròn, vùi mặt vào cổ Đường Hoa Nguyệt: “Mẹ ơi, con không bị bắt nạt, chính anh Lục Bạch Ngôn đã cứu con!”
Lục Bạch Ngôn đứng bến cạnh không nói gì, chỉ nhìn họ vui vẻ trò chuyện với ánh mắt háo hức. Đường Hoa Nguyệt thở dài, đưa ba đứa nhỏ vào trong xe: “Mẹ muốn nói vài lời với anh Lục Bạch Ngôn, các con chờ một chút nhé!”
Vân Thư đành miễn cưỡng buông tay, hai tay bám vào cửa sổ xe, nói: “Anh Bạch Ngôn, hẹn ngày mai gặp lại!”
Khi chỉ còn lại Đường Hoa Nguyệt và Lục Bạch Ngôn, cậu bé cuối cùng cũng lộ ra nét mặt vui mừng, nhưng sau đó cậu lại nghiêm túc.
Đường Hoa Nguyệt thật sự không biết phải nói gì với cậu bé, cậu đã học tiểu học rồi, nhưng vẫn gầy gò như bị suy-dinh dưỡng.
“Cảm ơn con nhé bạn nhỏ, vì đã bảo vệ con gái cô.”
Lục Bạch Ngồn ngơ ngác, chậm rãi vươn tay nắm lấy vạt áo của cô, Đường Hoa Nguyệt khẽ xuất hiện không?
Xem xem, tâm huyết của công ty cô ấy từng muốn gây dựng lại, sẽ rơi vào tay ai.
Năm năm, cô ấy biến mất đã quá lâu rồi.
Cho dù tất cả mọingười đều không ngừng nói với anh, Đường Hoa Nguyệt đã chết rồi, chỉ còn một đống tro tàn, nhưng Hoắc Tuấn Anh vẫn không tin.
Làm sao cô ấy có thể chết được? Giữa họ vẫn còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết, người phụ nữ to gan đó đã giày vò anh, trêu chọc anh, thậm chí làm tổn thương chính mình, nhưng Hoắc Tuấn Anh biết, cô ấy chắc chắn sẽ không chết!
Hoắc Tuấn Anh đang đắm chìm trong cảm xúc, không để ý đến đèn của chiếc Porsche ở phía đông bãi đậu xe đang nhấp nháy, một người phụ nữ trong bộ váy màu bạc nhạt bước vào thang máy.
ô đi đôi giày cao gót mười mấy phân bước vào hội trường, dáng vẻ uyển chuyển thu hút mọi sự chú ý của nam giới.
Đường Hoa Nguyệt ở vị trí khách mời lầu một tìm thấy Đường Hàn Khiết’người bây giờ đã đổi tên thành Tần Dương, nở nụ cười chào: “Chào buổi tối, tổng giám đốc Tân”
Tần Dương nhẹ nhàng cười xoa đầu cô: “Chào.
buổi tối, phó tổng giám đốc Đàm”
Hôm nay họ đến đây với tư cách là người phụ trách của cùng một công ty đến hội đấu giá này, chỉ có một mục đích duy nhất là lấy lại công ty của trước đây của cha họ.
Cùng lúc đó, vị khách cao quý nhất trong khán phòng, Hoắc Tuấn Anh, được kính cẩn đưa vào phòng bao SVIP ở tầng hai, ở đây có thể nhìn toàn bộ khán phòng và có sự riêng tư tuyệt đối.
“Hoắc tổng, hội đấu giá hôm nay không có đồ vật gì ghê gớm cả, ngoài chúng ta ra, chỉ có hai công ty có sức cạnh tranh.
Hoắc Tuấn Anh đã nhìn thấy người đàn ông đang cười xấu xa với mĩnhí ở đối diện lầu hai, Lục Xuyên Mạn, vậy mà anh ta lại dám xuất hiện trước mặt anh thế này!
Nhiều năm qua, nhà họ Lục đã dùng rất nhiều thủ đoạn đối đầu với anh trong lĩnh vực kinh doanh.
Mặc dù mỗi lần anh có thể đáp trả lại gấp hai lần, nhưng sự tồn tại của Lục Xuyên Mạn như chuột trong cống nướ!
c Hơn nữa, liên quan đến việc tìm Đường Hoa Nguyệt, anh ta muốn nhúng nhân vào vậy anh là cái gì!
Xem ra đã đến lúc phải dạy anh ta một bài học, Hoắc Tuấn Anh lạnh lùng cười: “Không cần phải nói đến tên vô dụng bên kia, còn công ty nào nữa.
Lạc Cơ Vị Y kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng Lục ,Mạn Xuyên, nhanh chóng cười đáp lại: “Vâng, còn một công ty liên doanh Trung quốc với nước ngoài, tên là Tân Bội, gần đây mới-tiến vào thành phố Yên.Hòa, quy mô không lớn, nhưng nguồn vốn và nguồn lực phát triển đằng sau rất mạnh.
Hoắc Tuấn Anh không quan tâm lắm “Ừm”
một tiếng, loại công ty mới này quanh năm xuất hiện ở thành phố Yên Hòa, không có sự hấp dẫn gì với anh.
Hội đấu giá đã qua mấy vòng, Hoắc Tuấn Anh và Lục Mạn Xuyên đều không giơ bảng, khách mời bên dưới đã bắt đầu bàn tán, hội đấu giá hôm nay cũng không có đồ gì tốt….Sao hai người tai to mặt lớn của hội đấu giá vẫn chưa động tĩnh gì?
€ó thể nói Hoắc Tuấn Anh nắm rõ trong lòng bàn tay tình hình tài chính của Lục Mạn Xuyên, nhanh chóng ước tính mức giá cao nhất mà anh ta có thể trả cho cuộe-đấu giá ngày hôm nay, Hoắc Tuấn Anh chỉ cần bỏ ra mấy trăm triệu nữa là có thể áp đảo anh ta.
Đúng như dự đóán, công nghệ của nhà họ Đường vừa xuất hiện, Lục Mạn Xuyên liền giơ bảng lên, giá khởi điểm là một tỷ.
Hoắc Tuấn Anh không vội vàng, chỉ khi giá tiếp tục được nâng cao lần thứ ba mới từ từ giơ bảng lên, dường như đang chơi đùa Lục Mạn Xuyên: “Một tỷ hai trăm triệu.”
Mỗi lần anh chỉ thêm một ít so với đối phương, mấy lần qua lại, giá tiền đã được đẩy lên hai tỷ, lúc này người trong hội trường mới hiểu, hóa ra họ đã có mục đích rõ ràng, chuẩn bị kĩ mới đến.
Nhưng mà công ty phá sản nhỏ bé này có gì đáng tranh chấp?
Lễ nào có cơ hội kinh doanh nào mà họ chưa nhìn thấy?
Hoắc Tuấn Anh nhìñ Lục Lịch Xuyên đối diện sắc mặt.có chút tái, biết đối phương không thể ra giá cao hơn.
Mục đích của nah đã đạt được, trong thời gian ngắn hội đấu giá này nhất định sẽ truyền ra khắp các ngõ ngách của thành phố Yên Hòa trong thời gian ngắn.
Hoắc Tuấn Anh nhướn mày, nhìn đối phương kìm nén sự tức giận, hài lòng mỉm cười, ra hiệu cho Lạc Cơ Vị Y chuẩn bị xe.
Nhưng một giây sau, tiếng nói phấn khích của người chủ trì hội đấu giá trên sân khấu kêu lên: “Ba tỷ! Vị khách số 65 chưa từng giơ bảng, vừa giơ tay đã ba tỷ.”