Chương 95: Kết hôn với cậu chủ nhà khác.
Cửa đóng lại, Đường Hoa Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, Tần Dương võ nhẹ lưng cô, cô chậm rãi nói: “Không sao đâu, đừng lo, em không để anh ta lợi dụng gì cả”
Tần Dương gật đầu: “Ráng nhịn thêm một chút nhé, anh trai sẽ không để em bị ức hiếp vô ích đâu. Miễn là khoản đầu tư ban đầu của Công ty Tân Á có thể thu hồi lại, gia đình Rutgers..”
Chưa kịp dứt lời, cánh cửa đã bị đẩy ra, Elly, người thừa kế tương lai của gia đình Rutgers, bước vào.
Đường Hoa Nguyệt chào cô, sau đó tạm biệt Tần Dương: “Vậy thì em vê trước nhé, em không làm phiên anh và chị dâu nữa”
Elly không biết lại vui vẻ ở đâu, cô đã ngà ngà say rồi, ôm Tần Dương tặng cho anh một cái hôn, hỏi: “Anh lại âm mưu gì với em gái tốt của anh đấy?”
Tân Dương ôm eo cô, giúp cô cởi áo khoác, cau mày: “Giờ chúng ta đi tắm nhé?”
Elly vui vẻ đưa tay móc áo choàng tăm của anh: “Không phải anh tắm rồi sao? Người Nguyệt Hạ các anh có câu nói thế nào nhỉ… ngày tốt cảnh đẹp, làm sao có thể phụ lòng!”
Cô treo toàn bộ sức nặng thân thể lên người Tần Dương, Tần Dương không làm gì được, chỉ đành phải ôm cô kiểu công chúa đi vào phòng ngủ.
Đôi mắt Elly xanh biếc, mỗi lần Tần Dương nhìn đều có cảm giác như đang nhìn vào một hồ nước, những lọn tóc vàng nhạt mê hoặc rải rác trên khăn trải giường màu trắng, hai má ửng đỏ, hơi thở thở ra bên tai Tần Dương tràn ngập hương vị rượu hảo hạng.
“Còn không mau hôn em?” Cô chớp chớp mắt nhìn Tần Dương, hai tay ôm cổ anh kéo anh vê phía mình, hơi thở hỗn loạn.
Elly nhìn vào ánh mắt xúc động của Tần Dương lúc này, trong lòng chợt lóe lên một tia tự giễu, cô biết người đàn ông phương Đông u buồn quyến rũ này từng bị người phụ nữ mình yêu thương hãm hại như thế nào, trong những năm tháng ở nước ngoài, anh đã chịu mọi đau khổ khôn tả, chỉ vì có thể tích góp vốn trong thời gian ngắn nhất để rồi về nước trả thù.
Anh luôn miệng nói anh chỉ căm hận và khinh thường người phụ nữ xấu xa Từ Uyển Nhan đó, nhưng Elly hiểu anh quá rð, cô biết anh đang dối lòng, cô biết anh vì yêu mà hận người đó! Nếu như Từ Uyển Nhan nhận sai, tỏ ra yếu thế, anh thật sự sẽ không mềm lòng sao? Liệu lúc đó cô có còn cơ hội nữa không?
Cho nên Elly kiên quyết theo anh vê thành phố Hà Nội, cho dù anh luôn tách biệt với cô, cho dù anh chưa bao giờ đích thân thừa nhận tình cảm giữa hai người, nhưng cô đã bị mắc kẹt quá sâu, cô không thể dễ dàng buông tay được.
Trên trán Tần Dương chảy ra vài giọt mồ hôi, anh nhíu mày, như là đang chống lại hồi ức tôi tệ nào đó, Elly lo lắng nhìn anh, nhưng cuối cùng, không chút nghỉ ngờ, người đàn ông lại đẩy cô ra, xoay người nằm xuống giường.
Tần Dương phải thừa nhận, kể từ khi bị Từ Uyển Nhan hãm hại, bị bỏ tù vì chuyện đó, nó đã để lại một bóng đen tâm lý không thể xóa nhòa cho anh, cho đến nay tội danh của anh vẫn chưa được rửa sạch, anh không thể…
Elly cười nhạt, lại một lần nữa… lân nào cũng là như vậy. Cô ở phía sau bất đắc dĩ ôm lấy Tần Dương, chậm rãi nói: “Anh biết đấy, thời gian em có thể ở đây không còn nhiều nữa… Father bảo em kết hôn với cậu chủ của Hầu tước Sears.”
Tần Dương rũ mắt xuống, cười thoải mái: “Vậy không phải rất tốt sao? Môn đăng hộ đối… Hai người sẽ hạn phúc thôi:“Anh đuối từng inch trên đôi tay mà Elly đang ôm trên ngực mình, sau đó đứng dậy, quay lưng về phía cô, nói: “Elly, sau khi về nhà đừng nghĩ ngợi lung tung đến chốn này nữa, không đáng đâu.”