TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Ngày hôm sau, Hứa Thanh Khê chuẩn bị đầy đủ đồ đạc để đến công ty.

Cô đi vào phòng làm việc rồi gọi cho Thiều Khánh Vy.

“Khánh Vy, em tìm dì dọn vệ sinh này tới giúp chị với.”
Cô vừa nói vừa đưa cho Thiều Khánh Vy bức ảnh tối hôm qua.

Thiều Khánh Vy nhìn cô, dù vẻ mặt hiện lên sự khó hiểu nhưng cũng không hỏi gì thêm, cô ta cầm bức ảnh chụp rồi đi ra ngoài.

Hứa Thanh Khê đợi Thiều Khánh Vy đi, sau đó bắt đầu chuẩn bị các tài liệu ở trên bàn.

Cô định đợi một lúc nữa sẽ đi gặp dì dọn vệ sinh và đối chất trực tiếp luôn, nhưng ai mà ngờ rằng cô đã đợi lâu như thế rồi, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đã một lúc lâu rồi, mà chỉ thấy một mình Thiều Khánh Vy đi vào.

“Người đâu?”
Cô nhìn Thiều Khánh Vy hỏi dò.

“Người bên Dịch vụ vệ sinh nói với em, là dì này đã xin nghỉ việc từ hai ngày trước rồi, bà ta nói con dâu ở quê sắp sinh con, nên bà ta phải về quê chăm con dâu và cháu trai của mình.” Thiều Khánh Vy trả lời đúng sự thật.

Hứa Thanh Khê nghe xong, trong lòng chùng xuống.

Rõ ràng là do cắn rứt lương tâm nên mới bỏ chạy như thế.


“Em đến phòng nhân sự hỏi địa chỉ và số điện thoại liên lạc của dì dọn vệ sinh đó ngay cho chị.”
Cô lớn tiếng ra lệnh, Thiều Khánh Vy thấy cô có vẻ căng thẳng như thế nên không dám lơ là, lập tức đi hỏi ngay.

Sau đó, Hứa Thanh Khê cầm lấy tài liệu từ trên tay của cô ta, nhưng không thể liên lạc được.

Không có cách nào khác, giờ chỉ có thể tự mình tìm đến nhà của dì dọn vệ sinh thôi.

Đó là một ngôi nhà rất cũ kỹ.

Hứa Thanh Khê dẫn theo Thiều Khánh Vy cùng đến cổng căn nhà được viết trên tài liệu kia một cách cẩn thận.

“Chị Tuệ, nó đây rồi.” Thiều Khánh Vy nhìn cô nói.

Hứa Thanh Khê gật đầu rồi gõ cửa.

“Cộc cộc.”
Cô gõ cửa được một hồi lâu, cũng không có ai ra mở cửa.

Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, ấn đường cau chặt lại.

“Chị, không phải bọn họ dọn nhà đi rồi chứ?” Thiều Khánh Vy nghi ngờ suy đoán.

Hứa Thanh Khê cũng nghĩ là có thể như vậy.

Các cô đang chuẩn bị đến chiều sẽ quay lại tìm, thì chợt có một bà lão bước ra hành lang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

“Các cô tới đây để tìm cả nhà Trương Kỳ đấy à?’
Hứa Thanh Khê nhìn bà lão, cô chỉ vào cánh cửa đóng chặt rồi hỏi: “Bà ơi, bà biết người ở trong nhà này ạ?”
“Tôi biết, là hàng xóm của nhau hơn chục năm rồi, nghe nói vợ chồng già nhà này có phúc lắm.

Con trai ở bên ngoài làm ăn phát đạt, kiếm được nhiều tiền nên đón hai vợ chồng đi hưởng phúc cùng rồi.”
Hứa Thanh Khê và Thiều Khánh Vy nghe chuyện này, chỉ biết nhìn nhau.

“Bà ơi, ý bà là bọn họ chuyền nhà đi rồi ạ?’
“Ừ, chuyển đi được hai ngày rồi đấy.”
Bà lão gật gù, sau đó nhìn thấy Hứa Thanh Khê ăn mặc xa xỉ, thì nghi ngờ nhìn bọn họ hỏi: “Làm sao đấy, cô gái, cô đến tìm bọn họ có việc gì sao?”
Hứa Thanh Khê gật đầu: “Đúng vậy, bà ơi, bà có biết nhà mới của bọn họ ở đâu không ạ?”
Bà lão lắc đầu.

“Chuyện này thì tôi không biết, lúc đó họ chuyển đi vội vàng lắm, còn chẳng chào tạm biệt hàng xóm cũ như chúng tôi mà.”
Hứa Thanh Khê nghe xong, trong mắt không giấu được sự thất vọng.

Sau khi cảm ơn bà lão xong, cô đưa Thiều Khánh Vy trở về công ty.

“Chị Tuệ, bây giờ còn cách nào nữa không?” Bận rộn cả một buổi sáng, cô ta cuối cùng cũng hiểu Hứa Thanh Khê đang làm gì.


Nhìn thấy manh mối duy nhất bị cắt đứt, Thiều Khánh Vy thấy rất lo lắng.

Hứa Thanh Khê liếc nhìn cô ta, suy nghĩ của cô càng loạn hơn: “Chị không biết.

Em làm việc tiếp đi, có gì chị sẽ gọi cho em sau.”
Cô tiễn Thiều Khánh Vy đi, ở trong phòng làm việc nghĩ nghĩ cái gì đó một chút rồi đứng dậy tìm Tạ Minh Phượng.

Dù sao thì bây giờ đã tìm thấy hung thủ rồi, cô cũng nên cho Tạ Minh Phượng một lời giải thích rõ ràng.

Nhưng, sau lưng hung thủ còn có kẻ chống lưng giật dây.

Nếu không thì làm sao chỉ trong hai ngày, mà một người già đã sống ở chốn cũ hơn mười năm lại có thể đột ngột chuyển đi như vậy chứ?
Hứa Thanh Khê nghĩ, sau đó đến phòng làm việc tìm Tạ Minh Phượng.

Tạ Minh Phượng nhìn lướt qua cô, chẳng phản ứng gì, cứ thế mà tiếp tục làm việc trên tay.

Hứa Thanh Khê không quan tâm đến điều đấy, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Đã tìm thấy hung thủ rồi, đó là một dì dọn vệ sinh.”
Dứt lời, cô đặt những tài liệu mà mình tìm thấy được lên bàn Tạ Minh Phượng.

“Tôi nghi ngờ phía sau người này có người chống lưng xúi giục.”
Tạ Minh Phượng nghe cô nói xong, rồi kiểm tra các tài liệu trên bàn.

Sau một hồi, cô ta ném xấp tài liệu đó vào chân của Hứa Thanh Khê một cách mỉa mai: “Cô Thanh Khê, nếu như theo kết quả này, thì cô đã tìm cho tôi một tên hung thủ đã biến mất không tìm thấy nữa, thế này là ý gì đây?”
Cô ta nói xong, nhìn Hứa Thanh Khê một cách khinh bỉ.

“Tôi thấy cô đây là đang chối bỏ trách nhiệm của mình đúng không? Người ta đã đi rồi mà cô còn nói là do người ta làm? Chuyện vu oan hãm hại người ta như thế không phải chuyện mà cô có thể đem ra đùa đâu.”
Hứa Thanh Khê nhìn xấp tài liệu dưới chân mình, sau đó liếc thấy vẻ mặt chế giễu của Tạ Minh Phượng, trong lòng cô cảm thấy rất tức giận.

Nhưng cô cũng lười tranh luận với cô ta về tính chính xác của chuyện này, chỉ nói thẳng một câu đơn giản: “Được rồi, chỉ cần tôi đem người về cho cô là được chứ gì?”
Tạ Minh Phượng nhún vai, chẳng hề phủ nhận.

Hứa Thanh Khê mím môi, cúi người nhặt những tờ tài liệu trên đất, sau đó rời đi.

Sau khi trở lại văn phòng, cô nhìn xấp tài liệu trên bàn làm việc thì không khỏi cảm thấy đau đầu.

Sớm biết thế cô đã không nên kiêu ngạo mà đi nói chuyện này như thế, giờ người cũng chuyển đi rồi, cô phải tìm người về cho bằng được.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại ở trên người cô chợt vang lên.

Cô liếc nhìn thì thấy là Hứa Hải Minh gọi tới, cô không kiên nhẫn nhấc máy lên.

“Tôi nói rồi, tôi không thể chen tay chen chân vào tiệc sinh nhật đó được đâu.

Đến lúc đó ông chỉ cần nghe nhà họ Quân thông báo là được rồi.”
Hóa ra sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi ngày hôm đó, Hứa Hải Minh không yên tâm khi giao buổi tiệc sinh nhật đó cho bà Hồng, nên đã gọi điện cho cô vài lần, muốn cô tìm cách lấy lại quyền điều hành buổi tiệc.


Ai mà biết được, lần này ông ta gọi tới không phải là vì chuyện lần này.

“Tao nghe nói là mày đã xảy chuyện ở công ty?”
Giọng nói của ông ta không kiên nhẫn, hoàn toàn không để ý gì tới Hứa Thanh Khê, chỉ lạnh lùng hỏi.

Hứa Thanh Khê hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn thành thật kể lại.

Hứa Hải Minh hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Tao tìm được người đó giúp cho mày rồi.”
Giờ thì Hứa Thanh Khê hoàn toàn bị sốc.

“Sao ông lại tìm được vậy?”
Hứa Hải Minh nặng nề nói: “Tao nói rồi, về chuyện của Thanh Tuệ, tao luôn chú ý tới, huống chi trong công ty của nhà này còn có cổ phần của Thanh Tuệ, tao không muốn đồ của Thanh Tuệ bị mày biến thành lộn xộn như thế, đợi đến lúc Thanh Tuệ trở về thì cái gì cũng không còn.”
Nghe thấy điều này, tâm trạng ban đầu của Hứa Thanh Khê vốn là có chút vui vẻ, trong nháy mắt lập tức trở nên chua xót.

Cô vậy mà đã tưởng rằng người đàn ông này phát hiện ra ông ta còn chút lương tâm, nên mới giúp cô.

Hóa ra là ông ta chỉ sợ cô làm hỏng thứ gì đó của Thanh Tuệ mà thôi.

Người mà, đúng thật là không nên tưởng ai cũng mê mình.

Cô tự giễu trong lòng, vẻ mặt trên khuôn mặt cũng lạnh đi.

“Vậy thì ông có thể phải để ý kỹ một chút đấy, đừng để đến lúc đó thiếu đi cái gì thì lại đổ oan lên đầu của tôi.”
Cô châm chọc đáp trả.

Hứa Hải Minh cảm thấy khó chịu, định mắng cô vài câu, nhưng chưa kịp mắng ra miệng, thì Hứa Thanh Khê bên này đã không còn đủ kiên nhẫn để nói chuyện tiếp với ông ta nữa rồi.

“Nếu ông đã bắt được người,thì chiều nay đưa qua đây cho tôi đi!”
Nói xong, cô không quan tâm liệu Hứa Hải Minh có đồng ý hay không, cúp điện thoại ngay.

Hứa Hải Minh thấy điện thoại đã bị ngắt kết nối, trên mặt không khỏi tức giận một trận.

Từ sau khi con quỷ nhỏ chết tiệt này bước vào nhà họ Quân, tình tình càng ngày càng hỗn láo không coi ai ra gì!
Bây giờ lại càng động một tí là không coi ông ta ra gì.

Xem ra ông ta phải tìm thời gian để dạy dỗ cho nó một phen mới được!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi