TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Bởi vì chuyện đánh người xảy ra, có thể nói rằng ngày hôm nay của Hứa Thanh Khê quả thực quá u ám.
Đầu tiên là bị giáng chức.

Sau đó thì các tác phẩm mà cô thiết kế bị dừng tiêu thụ.
Mà ở công ty, cũng không ít người nói ra nói vào cô.
Nhưng những điều này không phải là nguyên nhân sâu xa khiến cô thấy khó chịu, điều khiến cô buồn chính là từ lúc Quân Nhật Đình rời đi sáng nay, anh không hề liên hệ gì với cô.
Ngay khi cô đang chán nản, tiếng Messenger đột nhiên vang lên.
"Thanh Khê, em vẫn ổn chứ?"
Trần Hoài Tâm gửi cho cô một tin nhắn quan tâm.
Ngay khi cô đang chuẩn bị trả lời, Trần Hoài Tâm gửi tin nhắn thứ hai đến.
"Em đừng buồn, anh biết em không phải là người làm việc đó, cho nên em đừng để ý người ta nói này nói nọ.”
Hứa Thanh Khê nhìn những lời an ủi của anh, trong lòng ấm áp.
“Được, tôi biết rồi.”
Cô mỉm cười trả lời lại, một lúc sau, tin nhắn của Trần Hoài Tâm gửi đến.
"Tối nay có muốn tụ tập một chút không? Phạm Kiều An cứ phàn nàn với anh mãi, nói là không tìm thấy em, có phải em không cần cô ấy nữa rồi không?”

Hứa Thanh Khê thấy anh đùa, biết rằng anh đang cố ý làm cho mình vui, cảm động nên đã đồng ý.
Dù sao, cô cảm thấy Quân Nhật Đình đi làm về, nhìn thấy cô cũng không vui vẻ gì.
Buổi tối hôm đó, sau khi tan sở, Hứa Thanh Khê dọn dẹp một lượt, bỏ qua những lời bàn tán xung quanh, bắt taxi rời đi.
Cô và Trần Hoài Tâm, Phạm Kiều An đã hẹn gặp nhau tại một nhà hàng trong thành phố.
Khi cô đến, Trần Hoài Tâm và Phạm Kiều An đã ngồi đợi sẵn.
"Xin lỗi, trên đường bị kẹt xe nên đến muộn."
Cô đặt túi xách xuống, áy náy nói.
Hoài Tâm bật cười.
"Thanh Khê, em thật sự là càng ngày càng khách sáo, với bọn anh mà cũng khách sáo vậy sao?”
Anh vừa nói xong thì Kiều An ngồi bên cạnh cũng phụ họa theo.
"Đúng đó, khó khăn lắm mới tìm ra cậu, vậy mà cậu còn chơi trò xa lánh chúng tớ, không được, tớ phải tức giận thôi.”
Cô ấy nói, bày ra vẻ mặt tràn đầy tức giận, đợi Hứa Thanh Khê đến dỗ dành.
Đây cũng là bộ dạng mỗi lần cô ấy ở chung với Hứa Thanh Khê.
Quả nhiên, cô ấy vừa tỏ ra hờn dỗi, Hứa Thanh Khê liền dỗ dành, nũng nịu.
"Kiều An tốt, Kiều An xinh, đừng tức giận, do tớ không đúng."
Kiều An hừ nhẹ, cùng cô tính toán chuyện cũ.
"Tớ nói cho cậu biết, hôm nay chúng tớ tức giận không chỉ vì chuyện cậu khách sáo mà còn vì chuyện cậu biến mất.

Nói đi, gần đây cậu đã đi đâu, tớ không gọi cho cậu được, hại tớ ở thủ đô một mình, không tìm được ai đi chơi cùng.”
Hứa Thanh Khê nghe cô ấy hỏi cung mình, đầu đau như búa bổ, không biết trả lời thế nào.
Cô chỉ biết nhìn Trần Hoài Tâm cầu cứu.
Trần Hoài Tâm nhìn thấy cô như thế, hiểu ý cười một tiếng, giải vây: "Kiều An, em đừng ép cung Thanh Khê nữa.

Trước đây không phải anh đã nói với em là mẹ Thanh Khê nhập viện rồi sao.

Mấy chỗ như bệnh viện, em cũng biết mà, tín hiệu không tốt.

Cô ấy vừa đi làm vừa phải chăm sóc dì.

Lấy đâu ra thời gian đi chơi.

Anh cũng nhiều lần không tìm thấy cô ấy.”

Khi Phạm Kiều An nghe nói vậy, cũng cảm thấy có lý, khó khăn lắm mới bỏ qua cho Hứa Thanh Khê.
"Chà, vì cậu thực sự quá bận, nên tớ sẽ không so đo với cậu nữa.”
Hứa Thanh Tuệ nhìn Trần Hoài Tâm đầy cảm kích, sau đó cả ba người họ ăn vừa cười nói.
Trong bữa ăn, Kiều An nhớ đến tin tức buổi sáng, dò hỏi: "À, Thanh Khê, cậu đã đọc những tin tức trên Facebook sáng nay chưa? Người trên đó nhìn giống cậu lắm.”
Bởi vì Hứa Thanh Khê đã nói về việc thiết kế ở nhà trước đó, nên cô ấy không nghĩ là Hứa Thanh Khê, chỉ là nói bâng quơ vậy thôi.
Hứa Thanh Khê nghe thấy thế thì ngừng ăn.
Ngay cả Trần Hoài Tâm cũng nhìn cô.
Dường như đang thầm hỏi cô định nói thế nào.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy câu hỏi trong mắt anh, cụp mắt suy nghĩ.
Không thể giấu giếm Kiều An chuyện này, nhưng thành thật mà nói, cô không đảm bảo rằng Kiều An có thể giữ bí mật.
Cũng không phải là cô không tin vào Kiều An, mà là thêm một người biết thì thêm một phần nguy hiểm.
Bây giờ cô đã rơi xuống vực sâu, không thể mạo hiểm mẹ mình thêm nữa.
"Kiều An, thật ra người đó là tớ.

Trước đó tớ có nói mình ở nhà thiết kế, nhưng thật ra còn có một số chuyện tớ chưa kể.”
Cô nói, tạm dừng, sắp xếp lại ngôn từ của mình, nửa thật nửa giả, nói dối có thiện ý.
"Thật ra, tớ ở ZARY trên danh nghĩa là nhà thiết kế.

Tối hôm qua theo người trong công ty đến tham gia bữa tiệc của giới, ai ngờ uống say, làm ra chuyện thất lễ như thế.”
Kiều An nghe nói thế, choáng váng cả người.
"Vậy người trong bản tin đó là cậu?”
Hứa Thanh Khê gật đầu: "Là tớ."
Thấy cô thừa nhận, Kiều An mở to mắt, tiếp theo là giọng điệu lo lắng.
"Vậy bây giờ cậu định làm gì? Trên mạng đang lan truyền rằng cậu đánh Lê Ngọc Mỹ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô ấy đưa ra nhiều câu hỏi liên tiếp, khiến Hứa Thanh Khê băn khoăn không biết trả lời như thế nào.
"Kiều An, là hiểu lầm thôi.

Em cũng biết tin tức trên mạng toàn là đồn bậy bạ mà.

Thật ra mọi chuyện không nghiêm trọng vậy đâu, lúc đó anh cũng có mặt.”
Trần Hoài Tâm giúp Hứa Thanh Khê giải thích, làm tròn lời nói dối của cô.

Kiều An nghe thấy Trần Hoài Tâm cũng ở đó, không nghĩ nhiều.
Nhưng vẫn bất bình, tức giận thay cho bạn tốt.
"Mấy tay phóng viên toàn nói hươu nói vượn, đúng là muốn nguyền rủa bọn họ ra đường bị xe đụng mà.”
Hứa Thanh Khê nghe thấy cô ấy bảo vệ mình, rất cảm động, đồng thời nhìn Trần Hoài Tâm đầy cảm kích.
Trần Hoài Tâm nhận thấy ánh mắt của cô, mỉm cười đáp lại, ngay lập tức chuyển sang chủ đề khác.
Ba người vui đùa, khó lắm mới tụ họp với nhau, uống không ít rượu.
Đặc biệt là Hứa Thanh Khê, lúc tan cuộc, đã có chút men say, bước đi loạng choạng.

Trần Hoài Tâm thấy thế, lo lắng không thôi.
"Thanh Khê, lát nữa anh đưa em về."
Hứa Thanh Khê ban đầu muốn đồng ý, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng thì đã biến thành từ chối.
"Không cần, em có thể tự về mà."
Bởi vì cô nhớ đến sáng nay cô và Quân Nhật Đình hục hặc, nếu để Quân Nhật Đình nhìn thấy Trần Hoài Tâm đưa cô về, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Trần Hoài Tâm vẫn không yên tâm, định nói tiếp gì đó, Hứa Thanh Khê thấy vậy, kéo Kiều An ở bên cạnh mình đến và nói: "Nếu anh không yên tâm, đề Kiều An đưa tôi về cũng được mà."
Kiều An lúc này cũng đang mơ màng, bị Hứa Thanh Khê kéo, vô thức trả lời: "Đúng, em cũng có thể đưa Thanh Khê về.”
Thấy thế, Hoài Tâm biết rằng Hứa Thanh Khê đang cố tình, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt taxi và nhìn họ rời đi.
Mặc dù Hứa Thanh Khê có hơi mê man, nhưng cô vẫn chưa mất lý trí.
Cô không thể để Kiều An đưa cô về, nếu không những lời nói dối trước đó sẽ bị vạch trần.
Do đó, cô đưa Kiều An về trước rồi mới tự mình quay về biệt thự bên bờ biển.
Trở về biệt thự, bước vào phòng, cô phát hiện Quân Nhật Đình vẫn chưa về.
Cô hơi thất vọng nhưng cũng không nghĩ nhiều, vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Vốn dĩ cô định đợi Quân Nhật Đình trở về, nhưng đợi đến nửa đêm mà không thấy người đâu.
Cô vô thức nhấc điện thoại lên, muốn liên lạc với Quân Nhật Đình, nhưng cô sợ rằng anh sẽ không chào đón mình.
Cuối cùng, cô chỉ có thể gọi quản gia đến hỏi thăm về lịch trình của Quân Nhật Đình.
"Mấy ngày nay cậu chủ đi công tác nên chắc sẽ không về.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi