TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Quý Ức nghe thấy lời này, đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc, nhưng cô ta đã nhanh chóng thu lại.

"Cô có thể giúp tôi như thế nào đây?"
Cô ta nghi ngờ nhìn Hà Thanh Vận, giọng điệu mang theo chút khinh thường.

Nếu như người phụ nữ này có cách để đối phó với Hứa Thanh Tuệ, thì cần gì phải đến tìm cô ta.

Hà Thanh Vận cũng nghe thấy được giọng điệu khinh thường của cô ta đối với chính mình, trong mắt loé lên một tia tức giận.

Có điều nghĩ đến mưu tính của mình, cuối cùng cô ta đành nhịn xuống.

"Cô cứ đi rồi sẽ biết, bảo đảm sẽ không làm cô thất vọng."
Cô ta nói xong lời này, quay người rời đi.

Quý Ức nhìn bóng lưng cô ta rời đi, đôi mắt hơi rủ xuống, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

Đợi đến khi tan làm trực tuyến, cô ta gọi Hà Thanh Vận vào văn phòng.

"Đưa tôi địa chỉ."
Hà Thanh Vận nghe được lời này, liền biết cô ta đã đồng ý lời đề nghị của mình, mỉm cười nói:

"Không cần phiền phức như vậy, lát nữa tôi dẫn cô đến đó."
Mười mấy phút sau, hai người đến một quán bar tên là Sky Lounge, dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, hai người vào một phòng bao riêng.

Thì thấy trong phòng bao có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi.

Quý Ức chỉ nhìn qua một cái, đã nhận ra người phụ nữ trước mặt là ai - Lâm Gia Nghi, người phụ nữ đã nương nhờ nhà ở nhà họ Quân trước đó.

Cô ta nhìn Lâm Gia Nghi, ánh mắt mơ hồ.

"Đây là người cô nói có thể giúp tôi đó à?"
Cô ta nhìn Hà Thanh Vận chất vấn hỏi.

Hà Thanh Vận không nói gì, nhìn về phía Lâm Gia Nghi.

Lâm Gia Nghi ngồi trên sô pha, nghịch ly rượu trong tay, cười nói: "Không sai, tôi có thể giúp cô, nhưng tôi biết rằng Hứa Thanh Tuệ lại giành được một đơn hàng lớn, mà tổng thanh tra điều hành như cô lại không có chút thành tựu nào, chỉ sợ thời gian lâu rồi quản lý cấp cao sẽ không hài lòng với cô."
Quý Ức giận tới mức đỏ mặt.

Lâm Gia Nghi thấy vậy, hai mắt loé lên, cười nhạt nói: "Tổng thanh tra Quý không cần lo lắng đâu, chỉ cần cô và tôi hợp tác, tôi đương nhiên sẽ giúp cô ngồi vững vị trí của mình trong công ty, nhưng..."
"Nhưng cái gì?"
Quý Ức theo phản xạ tự nhiên hỏi.

Lâm Gia Nghi trầm giọng nói: "Tôi cần đến sự giúp đỡ của cô, hãy giúp tôi làm cho Hứa Thanh Tuệ bị đuổi khỏi công ty."
Quý Ức nghe đến đây, không có lập tức trả lời ngay.

Cô ta nhíu mày, có vẻ như đang suy xét.

Thật ra cô ta đã nghe rất nhiều về ân oán giữa người phụ nữ trước mặt mình và Hứa Thanh Tuệ.

Nói thật, từ sâu trong đáy lòng cô ta xem thường cái thứ đã bị Hứa Thanh Tuệ đánh bại thủ hại bại tướng.

Nhưng người phụ nữ này là cô chủ của nhà họ Lâm, có quyền có thế, có thể hợp tác được.

Dù gì cái cô ta thiếu chính là nguồn lực trợ giúp về phương diện này.

Nghĩ như vậy, trong lòng cô ta đã có ý tưởng.

"Nếu đã hợp tác, cô Lâm Gia Nghi đây lại không nói đến kế hoạch của mình, xem ra có vẻ không có chút thành ý nào."
Cô ta ngước mắt lên mỉm cười nhìn Lâm Gia Nghi, ý nói là đồng ý với lời đề nghị của Lâm Gia Nghi.

Lâm Gia Nghi nghe xong, nụ cười bên khóe miệng càng sâu.

"Xem ra tổng thanh tra Quý đã đồng ý hợp tác với tôi rồi, vậy thì tôi sẽ nói về sự sắp xếp của mình."

Khi nói cô ta dừng lại một lát, nhìn sang Quý Ức rồi tiếp tục nói: "Bên phía tôi có thể giới thiệu mối làm ăn cho Tổng thanh tra Quý, làm cho cô có thể ngồi vững vị trí tổng thanh tra trong công ty."
Đối với điều này Quý Ức đôi mắt loé lên sự hài lòng.

Cô ta không có ngắt lời Lâm Gia Nghi, đợi cô ta nói tiếp.

"Về việc đối phó với Hứa Thanh Tuệ, thì phải tùy thuộc vào thành ý của tổng thanh tra Quý rồi, chung quy điều tôi cần làm là khiến vị trí trong công ty của Tổng thanh tra Quý trở nên vững chắc hơn, đương nhiên nếu Tổng thanh tra Quý cần giúp đỡ, tôi cũng có thể nể tình bạn bè mà giúp đỡ cô."
Cùng lúc đó, ở nhà họ Hứa.

Trong căn biệt thự sang trọng mỗi một nơi đều có thể nhìn ra được chủ nhà dụng tâm trang trí.

Thế nhưng cho dù căn biệt thự này có đẹp đến đâu, thì từ đầu đến cuối vẫn luôn bị sự lạnh lẽo bao phủ.

Có điều Hứa Hải Minh hoàn toàn không có cảm giác như vậy.

Lúc này ông ấy đang ngồi bên cạnh tủ rượu thật lớn, thưởng thức một ly rượu lỏng màu nâu, khóe miệng nở nụ cười.

Từ vẻ mặt ôn hoà của ông ấy có thể nhìn ra được tâm trạng lúc này của ông ấy rất tốt.

Đương nhiên đây cũng là bởi vì ông ấy vừa mới kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Hứa Thanh Tuệ.

Cũng vào lúc này, trợ lý của ông ấy đi tới.

"Tổng giám đốc Hứa, hôm nay Hứa Thanh Khê đã thương lượng giúp nhà họ Quân một vụ làm ăn trị giá hơn chục triệu."
Hứa Hải Minh nghe thấy lời này, động tác thưởng thức rượu dừng lại, ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc.

"Ha, không ngờ đứa con gái hời này của tôi còn thật sự rất có bản lĩnh."
Ông ấy đang nói, thì nghĩ đến những chuyện đã xảy ra khi Hứa Thanh Tuệ trở về, không khỏi thở dài nói.

.

Truyện Teen Hay
"Ngược lại có lợi cho nhà họ Quân rồi, nếu như không phải lúc trước khi Thanh Tuệ trở về xảy ra chút chuyện, con bé có lẽ sẽ tạo ra rất nhiều lợi ích cho chúng ta, trước mắt những lợi ích này đều thuộc về nhà họ Quân."
Vừa nói dứt lời, ông ấy không cam tâm mà uống cạn ly rượu trong tay: "Thực sự đã đánh giá thấp con nhỏ kia, cũng không biết sau này nó có trở thành vật cản trở con đường của Thanh Tuệ hay không."
Cũng không thể trách ông ấy lo lắng như vậy, biểu hiện của Hứa Thanh Khê càng xuất sắc, thì ông ấy càng lo lắng rằng sẽ không dễ thao túng được nó.

Người trợ lý có lẽ cũng đoán ra được trong lòng ông ấy đang nghĩ gì, nịnh bợ nói: "Dù sao thì cô ấy cũng di truyền gen trong người của ngài, đương nhiên là phải giỏi giang, nhưng cô ấy có giỏi thế nào thì cũng không bằng cô Thanh Tuệ của chúng ta được."
Hứa Hải Minh khi nghe những lời này, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.

"Đúng vậy, loại con hoang như nó làm sao có thể so sánh được với con thiên nga mà tôi đã dụng tâm nuôi nấng, nếu như bây giờ nó đã đóng giả thành Thanh Tuệ, vậy thì phải tận dụng hết giá trị của nó."
Ông ấy nói xong, chống tay xuống bàn, trong mắt đầy tính toán.

Trợ lý thấy vậy, kính cẩn hỏi.


"Tổng giám đốc Hứa nghĩ ra cách gì ​​chưa ạ?"
Hứa Hải Minh lạnh lùng liếc anh ta một cái, lạnh nhạt nói: "Gần đây dòng bên nhà họ Hứa đã có động tĩnh, đặc biệt là bên phía thằng ba, càng là hành động liên tục."
Trợ lý gật đầu, mặc dù không hiểu được tổng giám đốc Hứa nói lời đó là có dụng ý gì, nhưng vẫn dựa theo tình thế mà báo cáo.

"Là như vậy không sai, bên phía chúng ta nhận được tin tức, bên phía ông ba dường như muốn thu mua cổ phiếu từ các cổ đông tư nhân, chúng ta phải đề phòng trước, không thể để họ thành công, nếu không vị trí của ngài sẽ bị đe dọa."
Hứa Hải Minh nghe được lời này, những đường gân trên trán ông ấy nổi lên dữ dội.

"Thằng già đó, thật đúng là giỏi tính toán."
Ông ấy hằn học mắng mỏ, đáy mắt đầy căm hận và tức giận.

"Còn có tên cáo con Quân Nhật Đình, hoàn toàn không để người cha vợ như tôi vào mắt!"
Vốn dĩ ông ấy chỉ cần giữ vững mối quan hệ hợp tác với nhà họ Quân, thì cái vị trí này lay động như thế nào cũng không được, nhưng cố tính trước lúc đó lại xảy ra chuyện, tên nhóc chết tiệt này trở nên vô cùng cố chấp, khiến ông ấy không còn cách nào.

Trợ lý nghe xong, hùa theo nịnh hót nói: "Nói đến vẫn là do cô gái kia làm chuyện không có lợi, nếu như cô hai có ở đây, Quân Nhật Đình này trong thời gian ngắn đã bị cô ấy nắm trong lòng bàn tay."
Hứa Hải Minh nghe thấy lời này, lạnh nhạt liếc trợ lý một cái.

Trợ lý thấy vậy, tự biết bản thân là lấy lòng ông chủ không được ngược lại làm phật ý ông ấy, lập tức ngậm chặt miệng, đứng sang một bên cười nịnh hót.

Hứa Hải Minh nhìn theo, khẽ khịt mũi xem thường, bắt đầu cân nhắc về cách bố trí tiếp theo.

Hiện tại ông ấy không thể làm được gì Quân Nhật Đình, cũng không có lợi thế gì để thương lượng với cậu ta.

Nghĩ đến đây, trong mắt ông ấy xẹt qua một tia tính kế.

Xem ra, nếu muốn chuyện thành công vẫn là phải bắt đầu ra tay từ phía Hứa Thanh Khê.

Tuy nhiên, việc này phải tính kế lâu dài.

Bởi vì mấy lần trước kêu con đĩ này làm việc, nó đều năm lần bảy lượt từ chối, thậm chí còn uy hiếp ông ấy.

Nghĩ vậy, trong lòng ông ấy lại dâng lên một trận tức giận.

Ông ấy phải nghĩ ra cách làm cho Hứa Thanh Khê ngoan ngoãn nghe lời mới được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi