TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Hứa Thanh Khê nghe thấy những lời nói yêu thương bất ngờ này, lập tức ngây người.

Đợi cô có phản ứng trở lại, tim cô đã đập nhanh như đánh trống, hai má cũng dần ửng hồng.

Cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của cô, trái tim Quân Nhật Đình cũng trở nên mềm nhũn như vũng nước.

Mạc Ly nhìn dáng vẻ của hai người, sự ghen tị dấy lên trong lòng suýt chút nữa thì thổi bay lý trí của cô ta.

Nhưng ánh mắt lạnh lùng của Quân Nhật Đình nhìn sang, đã lập tức dập tắt cơn ghen đó.

“Cậu chủ....”
Cô ta cần thận gọi anh, nhưng cái mà cô nhận được lại là một câu nói lạnh lùng, vô cảm của Quân Nhật Đình.

“Ra ngoài ngay lập tức!”
Mạc Ly run rẩy, cho dù trong lòng cô cảm thấy không cam lòng, cũng không dám chống lại, quay người rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi cô ta rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình.


Hứa Thanh Khê cũng không nói gì về việc Quân Nhật Đình đuổi người.

Cô vẫn đang nhắm mắt, cũng không biết có phải do mệt rồi hay không, không bao lâu sau cô đã thật sự ngủ thiếp đi.

Quân Nhật Đình nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của cô, sự lạnh lùng trong mắt cũng dần tan biến, dịu dàng nhìn về phía cô.

Ánh mặt trời tràn vào, khiến cho phòng bệnh vắng vẻ đột nhiên có một cảm giác hết sức yên bình.

Lúc này, ở nhà họ Quân.

Bởi vì dự án của công ty sắp bước vào giao đoạn cuối cùng, Lê Ngọc Mỹ không còn lý do gì để tiếp tục ở lại nhà họ Quân nữa, đang chuẩn bị chào tạm biệt bà Kim Hồng.

Bà Kim Hồng cực kỳ không nỡ.

“Việc của công ty là việc công ty, dì dựa vào quan hệ cá nhân giữa chúng ta mời cháu ở lại đây, xem ai dám nói gì?”
Bà ta kéo tay Lê Ngọc Mỹ, không muốn để cô rời đi.

Lê Ngọc Mỹ mỉm cười từ chối: “Dì à, chuyện này lại khác, con đã ở đây khá lâu rồi, nếu còn tiếp tục ở lại thì sẽ không hay lắm.”
Bà Kim Hồng hiểu được hàm ý trong lời nói của cô, hai mắt lóe sáng, thở dài nói: “Ngọc Mỹ, cháu là một đứa bé thông minh, có lẽ sớm đã biết dụng ý của dì khi để cháu sống ở đây.

Dì cũng không giấu gì cháu, dì rất thích cháu, hi vọng cháu có thể trở thành con dâu của dì.”
Lê Ngọc Mỹ nghe thấy lời này, không khỏi chế nhạo trong lòng.

Bởi vì, bà Kim Hồng cũng đã từng nói những lời này với Lâm Gia Nghi.

Mặc dù trong lòng cô ta cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng người phụ nữ này có thể nói ra những dự định trong lòng, cũng là chuyện tốt đối với cô, ít nhất sau này cô cũng có thêm một người giúp đỡ.

Nghĩ vậy, cô ta liền khó xử nói: “Cháu biết dụng ý của dì, nhưng hiện giờ Nhật Đình đang bận rộn chăm sóc cho Hứa Thanh Khê, cháu cũng không thể xen vào giữa hai người họ, sợ là cháu đã phụ lòng mong mỏi của dì rồi.”
Nói xong, cô cười khổ một tiếng.

“Cháu vốn tưởng rằng có thể nhân cơ hội này ở bên cạnh Nhật Đình nhiều hơn, có thể khiến anh ấy nhìn về phía cháu, từ đó mà dần thích cháu.

Nhưng nói cho cùng vẫn là do cháu quá tự đại, ánh mắt của Nhật Đình căn bản chưa từng nhìn về phía cháu, dì cũng đừng miễn cưỡng nữa, cháu nghĩ như thế này cũng tốt, ít nhất cháu vẫn có thể làm bạn với Nhật Đình.”
Bà Kim Hồng không cam lòng, cố gắng khuyên bảo cô: “Ngọc Mỹ, cháu đừng nghĩ như thế, đều là do tiện nhân Hứa Thanh Khê tính kế, cháu còn tốt hơn cô ta gấp nhiều lần, Quân Nhật Đình sớm muộn cũng nhìn ra những điểm tốt của cháu.”
Lê Ngọc Mỹ cười nói: “Có lẽ thế, dù sao hiện giờ cháu cũng không cưỡng cầu gì nữa, chuyện này nên thuận theo tự nhiên thì hơn.”
Cô ta hít sâu một hơi, cũng không hoàn toàn từ chối.

Bà Kim Hồng đương nhiên nghe ra, nhưng trong lòng bà ta đã hạ quyết tâm sẽ dùng Lê Ngọc Mỹ để đuổi Hứa Thanh Khê ra khỏi nhà họ Quân.


Lê Ngọc Mỹ đương nhiên cũng đoán được điều này, và đó cũng là kết quả mà cô ta mong muốn.

Hai người mỗi người một dự tính, nói chuyện được một lúc thì Lê Ngọc Mỹ đề nghị được cùng bà Kim Hồng ăn bữa cơm.

“Thời gian này cháu đã làm phiền dì và mọi người trong nhà rất nhiều, tối nay cháu muốn được mời mọi người ăn một bữa cơm, coi như là cảm ơn mọi người đã chăm sóc cháu trong khoảng thời gian vừa qua.”
Bà Kim Hồng lập tức đồng ý.

“Vậy thì để dì nói với bố của Nhật Đình, còn về phía Nhật Đình thì cháu tự đi nói với nó nhé.”
Lê Ngọc Mỹ biết rõ đây là cơ hội cô tự tạo ra cho bản thân, vì thế cũng không từ chối.

“Vâng, lát nữa cháu sẽ đến công ty, tiện thể đi bệnh viện thăm chị Thanh Khê.”
Cùng lúc đó, trong phòng tổng thống của khách sạn nổi tiếng Thủ đô, một người đàn ông mảnh mai đang ngồi trên ghế sô fa.

Trước mặt anh ta là hai người đàn ông da đen cao lớn.

“Ông chủ, những người quan trọng bên cạnh Quân Nhật Đình đều đã được điều tra rõ ràng rồi.”
Một người đàn ông da đen với vết sẹo cúi đầu cung kính nói.

“Ồ, có những ai?”
Tiếng nói u ám vang lên từ miệng người đàn ông.

“Chúng tôi điều tra ra hai người phụ nữ có mối quan hệ thân thiết với anh ta, một người là Hứa Thanh Khê, sống cùng với anh ta, còn một người khác là Lê Ngọc Mỹ, người này cũng có quan hệ không đơn giản với Quân Nhật Đình, cả ngày đều ở bên cạnh anh ta như hình với bóng, khi làm việc cũng ở cạnh nhau.”
Người đàn ông da đen có vết sẹo nói đến đây thì thừng lại một chút, cẩn thận quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của người đàn ông, thấy người đàn ông kia trầm lặng mới tiếp tục nói: “Còn có một người là mẹ của Quân Nhật Đình.”
Anh ta nói xong thì cung kính đứng sang một bên, chờ đợi người đàn ông ra lệnh.

Người đàn ông không nói gì, mà nheo mắt một cách thâm hiểm, tay nghịch chiếc bật lửa, chỉ nghe một tiếng “cạch” vang lên, một ngọn lửa màu đỏ cam bốc lên từ chiếc bật lửa, làm cho căn phòng yên tĩnh càng trở lên căng thẳng.

Cũng không biết bao lâu sau, người đàn ông cuối cùng cũng cất bật lửa đi, u ám hỏi: “Trong ba người phụ nữ này, các ngươi nghĩ ra tay với ai là tốt nhất?”
Hai người da đen nhìn nhau, trả lời: “Tốt nhất là ra tay với mẹ của Quân Nhật Đình, hai người phụ nữ còn lại đều có vệ sĩ đi cùng.”
Người đàn ông gật đầu, trong lòng đã đưa ra quyết định.

“Rất tốt, vậy thì bắt mẹ của anh ta về đây, có lẽ đây là người anh ta quan tâm nhất, tôi không tin anh ta không bị uy hiếp.”
Anh ta vừa nói, vừa đưa mắt nhìn hai người da đen, nghiêm túc nói: “Nhỡ kỹ, phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không để xảy ra sai sót nào.”
Hai người da đen gật đầu nhận lệnh.

Mà bà Kim Hồng căn bản không biết về chuyện này.


Bà ta nói chuyện với Lê Ngọc Mỹ một lúc thì trở về phòng nghỉ ngơi.

Lê Ngọc Mỹ sau khi đến công ty xử lý giấy tờ, thì đem theo giỏ quà đến bệnh viện.

Bên ngoài phòng bệnh, Mạc Ly nhìn thấy Lê Ngọc Mỹ bước tới, trong mắt có chút phòng bị.

Lê Ngọc Mỹ cũng quan sát thấy, nhưng không hề để ý đến cô ta.

Dù sao thì dựa vào quan sát của cô, người phụ nữ này chẳng qua chỉ là một thuộc hạ bên cạnh Quân Nhật Đình, căn bản không xứng làm đối thủ của cô.

Cô ta gõ cửa bước vào phòng bệnh liền nhìn thấy cảnh Quân Nhật Đình đang cho Hứa Thanh Khê uống nước, tay cô bất giác nắm chặt lấy cánh cửa.

Nhưng rất nhanh sau đó cô đã điều chỉnh lại tâm trạng, nói đùa: “Chà...!có phải là em đến không đúng lúc rồi không? Có cần em tránh đi một lát không?”
Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê thấy cô đột nhiên xuất hiện, có chút sững sờ.

“Không cần đâu, bọn anh cũng không làm gì cả.”
Quân Nhật Đình nghe thấy lời nói đùa của cô cũng không nhận thấy có điều gì bất thường, liền cười nói với cô.

Mà đây cũng là điểm thông minh của Lê Ngọc Mỹ.

Nghe thấy lời nói của Quân Nhật Đình, cô ta đặt quà lên tủ đồ, ân cần nhìn về phía Hứa Thanh Khê.

“Chị Thanh Khê cảm thấy thế nào rồi?”
Hứa Thanh Khê nghe thấy câu hỏi quan tâm của cô, mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn cười nói: “Cảm ơn em đã quan tâm, chị không sao nữa rồi.”
Thấy vậy, hai mắt Lê Ngọc Mỹ sáng lên, tiếp tục nói: “Không việc gì thì tốt rồi, bằng không em thực sự trở thành tội nhận rồi.”
Quân Nhật Đình nghe vậy, không khỏi bật cười.

“Sao em lại trở thành tội nhân được? Chuyện này không liên quan gì đến em.”
Lê Ngọc Mỹ nghiêm mặt nhìn anh, không vui nói: “Bây giờ chị ấy không sao, đương nhiên là không liên quan đến em.

Nhưng nên như chị Thanh Khê xảy ra chuyện gì không may, anh chắc chắc sẽ trách em không giúp đỡ gì, dù sao thì khi đó, em cũng có mặt ở đó.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi