TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Hứa Thanh Khê đi theo dì Ba qua bên nhà chính.

Nhưng vừa mới vào trong, cô liền có cảm giác bầu không khí có gì đó là lạ, những người giúp việc bên cạnh nhìn thấy đều dạt hết vào bất cứ chỗ nào có thể trốn được.

Bà Kim Hồng dường như đang ngồi trong phòng khách chờ một mình cô, trong tay bưng một tách trà nhỏ, dáng vẻ khoan thai, nhưng ánh mắt nhìn về phía cô lại sắc bén như một mũi tên đã lên dây chuẩn bị xé gió, điệu bộ như thể sắp sửa bắn xuyên qua người cô.

Bà Kim Hồng vẫn nhìn chằm chằm vào cô không lên tiếng, Hứa Thanh Khê không thể làm gì khác hơn là nói, "Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì ạ?"
Cô cố gắng không để ý tới khác thường chung quanh, giọng nói cố gắng tỏ ra bình thản.

"Cô còn có mặt mũi hỏi tôi?"
Cô vừa dứt lời, bà Kim Hồng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, ly nước trong tay cũng nặng nề dằn mạnh xuống bàn, phát ra một tiếng va chạm đanh gọn.

"Mẹ nói như vậy con thật sự không hiểu, mấy ngày nay con đều ở đây, một bước cũng không ra khỏi cửa, không biết đã làm sai chỗ nào."
Hứa Thanh Khê vừa thốt ra, những người bên cạnh toàn bộ đều sợ hãi lui về phía sau mấy bước.

Giá đã là lúc nào rồi, mợ cả lại còn dám già mồm với bà chủ.

Những người này tôi nhìn bà, bà nhìn ông, giống như toàn thế giới ai cũng biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Hứa Thanh Khê là không.


Bà Kim Hồng hừ lạnh một tiếng, "Cô còn chờ tôi phải huỵch toẹt ra nữa à? Tôi đã nói mà, cô đời nào lại có lòng tốt như vậy, đột nhiên giúp Nhật Đình chỉnh sửa thiết kế gì đó, thì ra làm vậy là có mục đích.

Hứa Thanh Tuệ, cô phải nhớ bây giờ cô là người nhà họ Quân, không phải người nhà họ Hứa!"
Hứa Thanh Khê nhíu mày, trong nháy mắt bỗng nhiên trong lòng sực tỉnh.

Cô không ngờ chuyện lại lan truyền nhanh như vậy, chân trước cô mới cùng Quân Nhật Đình đi gặp Hứa Hải Minh, chân sau cả nhà bọn họ đều biết.

Nhưng mà đây chính là sự thật, cô không hề muốn giải thích gì cả.

Thấy cô yên lặng, trong lòng bà Kim Hồng lại càng tức giận, "Hứa Thanh Tuệ! Ban đầu cưới cô về, nhà họ Quân chúng tôi đã ưu ái cho nhà các cô vô số chỗ tốt, không ngờ, hai cha con cô lại vẫn không biết điều."
Càng nói càng tức giận, bà Kim Hồng đứng phắt dậy từng bước từ ghế sa lon kia qua, đi thẳng đến trước mặt Hứa Thanh Khê.

Bà quắc mắt nhìn cô, giọng căm hận nói, "Mấy người coi Nhật Đình là cái gì hả, máy rút tiền à?"
Hứa Thanh Khê một câu cũng không phản bác được.

Cô cuối cùng cũng biết tại sao không khí trong nhà chính lại ngột ngạt khó thở như vậy.

Những người giúp việc bên cạnh cũng rối rít khẩn trương trước sự việc, rõ ràng không ngờ rằng, lời đồn đại gần đây lại là sự thật.

Thậm chí có mấy người trong mắt hiện rõ vẻ ngỡ ngàng, ánh mắt nhìn về phía Hứa Thanh Khê tràn đầy khinh thường.

Rõ ràng bọn họ cho rằng mợ cả là người nhà họ Quân, lại cứ một mực bòn rút lợi ích từ nhà họ Quân, đây không phải vong ân phụ nghĩa chứ là cái gì!
Lâm Gia Nghi mới vừa xuống lầu, nhìn thấy Bà Kim Hồng giận quá, vội vàng đi đến vỗ lưng trấn an, "Dì Hồng, dì không nên tức giận, không đáng đâu!"
Tiếp theo, ánh mắt liền chuyển hướng sang nhìn Hứa Thanh Khê, lòng đầy căm phẫn nói, "Hứa Thanh Tuệ, cô và cha cô chính là vì mục đích này, mới đột nhiên nói bản vẽ thiết kế là thiết kế của mình chứ gì? Làm cho anh Nhật Đình đánh giá cao cô như vậy, tính toán cao tay quá đi chứ!"
Đến tận lúc này, Lâm Gia Nghi vẫn còn lấn cấn chuyện bản vẽ thiết kế.

Cô muốn nhân dịp này hạ bệ Hứa Thanh Khê.

"..." Hứa Thanh Khê liếc cô một cái, không ngờ người đàn bà Lâm Gia Nghi này cũng rất biết tưởng tượng.

Cô không để ý đến Lâm Gia Nghi, ngược lại thì nhìn thẳng bà Kim Hồng giải thích, "Chuyện này, con đúng là có đề nghị với Nhật Đình, nhưng anh ấy cự tuyệt.

Con cũng không có năng lực cưỡng ép anh ta, quyền quyết định cuối cùng từ đầu đến cuối đều ở trong tay Nhật Đình."
Sự thật đúng là như vậy, nhưng bà Kim Hồng lại cảm thấy Hứa Thanh Khê là muốn lấp liếm tội trạng.


Bà đẩy Lâm Gia Nghi ra, đứng thẳng người lên, quay sang Hứa Thanh Khê nói, "Hay cho quyền quyết định cuối cùng từ đầu đến cuối đều ở trong tay Nhật Đình! Hứa Thanh Tuệ, hôm nay tôi nói cho cô biết, cái gì của nhà họ Quân chính là của nhà họ Quân.

Chỉ có khi cho cô cái gì, họ Hứa nhà cô mới có tư cách lấy, nếu không, một cọng lông chó cô cũng đừng hòng."
Ánh mắt bà kiên định, đây là dáng vẻ gà mẹ bảo vệ gà con điển hình.

Việc đã đến nước này, cô có nói nhiều hơn nữa cũng bằng thừa.

Trong phòng, không khí tựa hồ lập tức mang vẻ đấu đá mãnh liệt, khiến cho đám người làm ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Đang suy nghĩ phải thoát thân như thế nào, cô liền nghe bà Kim Hồng quát, "Cút ra ngoài!"
Bà không muốn tiếp tục nhìn thấy cô.

Hứa Thanh Khê không phản bác, cũng không thể nào phản bác, cô quả thật đã làm như vậy.

Anh mắt mọi người nhìn cô đều không có vẻ gì thân thiện, Hứa Thanh Khê tất nhiên cũng không muốn ở trong tình cảnh như vậy.

.

Truyện Lịch Sử
Đến khi ra khỏi nhà chính, cô không khỏi than thầm một tiếng.

Tình cảnh của cô bây giờ chính là tiến thoái lưỡng nan, tình ngay lý gian.

Hôm nay người nhà họ Quân đề phòng cô, bà Kim Hồng đã cảnh cáo cô.

Thậm chí ngay cả Quân Nhật Đình cũng tránh mặt cô.

Hứa Hải Minh vẫn sống chết muốn lợi dụng cô đạt được mục đích, ông ta bất kể tình cảnh cô ra sao, thậm chí còn muốn dùng mẹ để uy hiếp cô.

Hứa Thanh Khê càng lúc càng cảm thấy lòng rối tư tơ vò, cô không biết rốt cuộc nên làm như thế nào, mới có thể đạt được mục đích ông ta yêu cầu.

Hứa Thanh Khê cũng không thích cảm giác thân bất do kỷ, bị người khác nắm điểm yếu trong tay, nhưng mà hết lần này đến lần khác cô lại không thể làm gì.

Loại tâm trạng này, giống như là cỏ dại mọc hoang ngoài đồng, điên cuồng lớn lên trong lồng ngực cô, thậm chí còn tùy tiện mọc lan ra những nơi khác.

Hứa Thanh Khê đưa tay mặc sức vò đầu, tâm phiền ý loạn, phiền não vô hình.


Vừa nghĩ đến ánh mắt những người giúp việc kia khi trở về, Hứa Thanh Khê càng không muốn trở về mà lánh sang một hướng khác, thơ thẩn đi không mục đích.

Nếu không như vậy, đến lúc đó bị đám người làm kia thấy cô trở về với dáng vẻ thất thểu này, không biết họ còn nói quàng nói xiên tới mức nào.

Suy nghĩ mông lung, Hứa Thanh Khê dứt khoát liền đi ra phía sau vườn hoa dạo mát, mới vừa bước đến một khoảng đất trống, liền nhìn thấy ông Hai Phong ngồi trên ghế xích đu phơi nắng.

Trong tay ông cầm một quyển sách, bên cạnh còn có một con mèo trắng, đang lười biếng duỗi lưng.

Mấy người giúp việc đứng bên cạnh đều hết sức im lặng, giống như sợ quấy rầy ông cụ nghỉ ngơi.

Hứa Thanh Khê không ngờ, cô lại gặp ông Hai Phong trong vườn hoa sau nhà, vốn đang có tâm trạng ỉu xìu ủ rũ, ngay khi vừa nhìn thấy ông Hai Phong hòa ái hiền từ, hai mắt lập tức sáng bừng lên.

Nhìn thấy cô đến, ông Hai Phong rất cao hứng, liền ngoắc ngoắc tay gọi cô, "Thanh Tuệ, mau đến đây, đến đây nào!"
"Ông nội!"
Ông Hai Phong trước giờ vẫn luôn đối xử rất tốt với Hứa Thanh Khê, Hứa Thanh Khê chạy nhanh mấy bước đến bên cạnh ông, trong giọng nói còn có một tia tủi hủi mơ hồ.

Giống như con nít tìm thấy chỗ dựa nơi người lớn, bất quá cô rất nhanh chóng giấu chuyện quá khứ, không làm cho ông Hai Phong hoài nghi chuyện gì.

Người giúp việc bên cạnh rất thức thời cầm một cái ghế đến cho cô, lại còn rót trà cho cô.

"Gần đây con làm sao cứ ngồi mốc ở nhà, không chịu khó đi ra ngoài chơi một chút?"
Ông Hai Phong mỉm cười nói với cô, đôi mắt hết sức hiền hòa từ ái.

"Bây giờ Nhật Đình đã trở về rồi, đương nhiên con phải biết tiết chế một chút."
Hứa Thanh Khê vừa nói, vừa thuận tay vuốt ve bộ lông mượt mà của chú mèo trắng, con mèo cảm thấy dễ chịu liền cong người lên kêu meo meo mấy tiếng.

Ông Hai Phong gật đầu một cái, cười nói, "Đúng đó, như vậy là tốt, có điều ở nhà mãi sẽ sinh buồn bực cũng không tốt, hay là, buổi chiều con đi với ông nội ra ngoài chơi một chút?"
Hứa Thanh Khê sửng sốt chốc lát, lát sau nói: "Đương nhiên là được ạ.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi