TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Hứa Thanh Khê đi thẳng đến nhà thờ họ, đi theo cô là mấy người giúp việc ở độ tuổi trung niên.

Đến nơi, họ đại diện cho dòng tộc mà nắm lấy vai cô rồi nói: “Quỳ xuống!”
Hứa Thanh Khê gạt hết tay những người kia ra, cô tự động quỳ gối, khuôn mặt cô tuy nhỏ nhắn nhưng lại mang theo sự kiên định mãnh liệt.

Mấy cô giúp việc thấy vậy thì chỉ hừ một cái rồi bỏ đi, cánh cửa ‘kẽo kẹt’ một tiếng, sau đó nó liền bị đóng chặt lại.

Lúc này bầu không khí lạnh lẽo vô cùng…
Hứa Thanh Khê ngẩng đầu lên, một luồng ánh sáng mông lung chiếu vào mắt cô, trên bàn thờ có hơn mười tấm ảnh được đóng khung mạ vàng, chúng được xếp cực kỳ gọn gàng và thẳng tắp.

Hứa Thanh Khê đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Thời gian trôi qua thật chậm, khoảng chừng hơn nửa tiếng sau, cô bỗng nghe được tiếng ‘kẽo kẹt’, cửa đằng sau lại bị mở ra một lần nữa.

Hứa Thanh Khê bị dọa sợ, sau đó cô nghe được một loạt tiếng bước chân.

Khi cô quay đầu lại thì thấy một cô giúp việc trẻ lén lút ôm tấm đệm đi đến, cô vội nhíu mày.

Cô giúp việc này chạy đến trước mặt cô, sau đó còn ngó nghiêng xung quanh rồi nói: “Mợ cả, cậu cả để tôi đem tấm đệm tới cho cô, cô mau ngồi lên nó đi.”

Hứa Thanh Khê ngạc nhiên, trong lòng cô cảm động không thôi.

Cô giúp việc còn nói thêm: “Sàn nhà vừa cứng vừa lạnh, cậu cả lo lắng cô bị bệnh.”
Hứa Thanh Khê cũng không nói gì thêm, cô lập tức đặt tấm đệm dưới chân mình.

Rõ ràng cô bị oan! Quân Nhật Đình là người duy nhất tin tưởng cô, anh lại còn mang đệm đến cho cô nữa, nói không cảm động chính là nói dối.

Cô vừa quỳ xuống lại thì sắc mặt đột nhiên trở nên xanh xao hơn, cô kêu rên một tiếng.

Mồ hôi cô chảy từ đầu qua trán xuống cằm rồi rơi xuống tấm đệm phía dưới, cô hoảng sợ nên vội vàng đẩy nó ra một bên, ai ngờ hai người giúp việc đứng bên ngoài thấy vậy liền mở cửa đi vào đè cô xuống.

Tấm đệm này có giấu mấy cây kim phía dưới!
“Thả ra!”
Hứa Thanh Khê dùng sức vùng vẫy la hét, thế nhưng hai người kia vẫn không chịu tha cho cô.

Trong lòng cô chợt lạnh lẽo…
Cô bị người khác hãm hại!
Cơn đau đến tận xương tủy khiến cô gần như kiệt sức, cô chỉ có thể kiên trì thêm chốc lát thì ngất đi.

Hai người giúp việc kia thấy vậy thì lập tức hoảng hốt, họ vội vàng chạy ra khỏi nơi đó.

Lúc này Quân Nhật Đình cũng đi đến nhà thờ họ, anh nhíu mày lo lắng nhìn vào bên trong, lát sau anh cũng không nhịn được nên đành đẩy cửa bước vào.

Vừa mới vào trong thì anh đã thấy Hứa Thanh Khê nằm dài trên sàn nhà.

“Thanh Tuệ!” Anh vội vã chạy đến xem cô, không lẽ chưa đầy một tiếng mà cô đã chịu không nổi rồi sao?
Hứa Thanh Khê bị anh lay vài cái mới tỉnh lại, cô cố gắng hết sức mở hai mắt ra.

“Cô bị sao vậy?”
Người vốn dĩ bình tĩnh như Quân Nhật Đình, lúc này cũng cảm thấy lo lắng, anh vội vàng xem xét thân thể cô thì phát hiện có cái gì đó không được bình thường.

Là máu, máu chảy ra ướt đẫm cả chiếc váy của cô.

Quân Nhật Đình đột nhiên tức giận, anh nhìn xung quanh thì phát hiện tấm đệm kia là do anh nhờ người mang đến, thế nhưng trên đó lại cắm thêm hơn mười chiếc kim khâu da cao cấp.

“Cô kiên nhẫn một chút!”
Quân Nhật Đình tức giận, anh xoay người bế cô chạy nhanh ra ngoài, vì anh đi khá nhanh lại không ngừng lo lắng cho cô nên mồ hôi cũng ướt đẫm cả trán.


“Anh Nhật Đình!”
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên bên tai, là Lâm Gia Nghi!
Cô thấy Quân Nhật Đình chạy đến đây thì mới đi theo anh, ai ngờ mới đi nửa đường thì đã gặp anh hớt ha hớt hải chạy về.

Lâm Gia Nghi thấy Quân Nhật Đình ôm Hứa Thanh Khê vào lòng, đột nhiên lòng cô trở nên đau xót.

Cô nắm chặt tay đến độ móng tay bấm cả vào da mình, trong mắt lại tràn ngập sự đố kị.

Hứa Thanh Khê, cô là ai mà dám để cho anh Nhật Đình ôm cô hả? Ngay cả khi tôi đứng ở đó thì anh ấy vẫn không chịu nhìn tôi một cái!
Lâm Gia Nghi nhìn thấy bóng dáng của hai người kia, ánh mắt bỗng nhiên trở nên hung ác.

Quân Nhật Đình ôm Hứa Thanh Khê chạy một đường về biệt thự của bọn họ mà không ngơi nghỉ.

Anh vừa mới bước vào, mấy người giúp việc bị khuôn mặt lạnh tanh của anh làm cho hoảng sợ, họ vội vã lui về phía sau vài bước.

“Đi mời bác sĩ đến đây mau lên!”
Mấy cô giúp việc bị dọa sợ, một trong số đó vội vàng chạy nhanh ra ngoài tìm bác sĩ, những người còn lại chỉ nhìn nhau mà vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Buổi sáng vợ chồng cậu cả vẫn bình thường, thế mà bây giờ lại rơi vào tình huống này, mợ cả lại được cậu cả bế về nhà.

Mọi người đều muốn tám chuyện với nhau, thế nhưng tình huống lúc này không cho phép họ làm điều đó, cho nên họ chỉ có thể im lặng kiềm chế sự nhiều chuyện của mình.

Một lát sau bác sĩ Trần liền chạy đến đây.

Bình thường ông cũng hay giúp đỡ Quân Nhật đình xử lý các trường hợp khẩn cấp, cho nên lúc được mời đến thì ông còn đi nhanh hơn cả cô giúp việc dẫn đường.

Quân Nhật Đình bế Hứa Thanh Khê vào phòng rồi đặt cô lên giường, anh chỉ im lặng ngồi ở bên cạnh cô.

“Cậu cả!” Cô giúp việc túm bác sĩ vào phòng.

Do hôm nay ông đã khám bệnh cho con gái của Quân Phong Linh, cho nên bây giờ ông mang theo khá đầy đủ các thiết bị y tế cần thiết.

Quân Nhật Đình chỉ yên lặng gật đầu: “Ông khám cho cô ấy giúp tôi.”
Bác sĩ Trần vừa nhìn liền thấy Hương Thanh Khê đau đến mức cả khuôn mặt cô trắng bệch ra.

“Bị thương ở chân.” Quân Nhật Đình nhắc nhở ông.

Hứa Thanh Khê hôm nay mặc một chiếc váy trắng, đầu gối cô lộ ra bên ngoài, trên đó còn ghim vài cây kim nữa.


Thân thể bác sĩ Trần cương cứng lại, ông đã chữa bệnh lâu năm nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải một tình huống ác độc như vậy.

Phương pháp này chỉ dành cho mấy người phụ nữ cổ đại đi tranh giành tình yêu của chồng mình mà thôi!
Ông không ngờ đến bây giờ mà họ vẫn còn lạm dụng cách này.

Bác sĩ Trần hít sâu một hơi: “Vết thương do loại kim này gây ra rất khó nhìn thấy, trước hết để tôi kiểm tra cho mợ cả cái đã.”
Ông nói xong liền mở ra hòm thuốc của mình, sau đó kiểm tra vết thương trên đầu gối của Hứa Thanh Khê.

Sau đó ông lại đè nhẹ nhàng lên vết thương, Hứa Thanh Khê cảm thấy đau đớn nên cô liên tục la hét.

Bác sĩ Trần tức giận nói: “Mợ cả bị rất nhiều cây kim đâm phải, hiện tại tôi phải lấy chúng ra, mấy ngày nay đừng để cho cô ấy đi lại, nếu không cô ấy sẽ bị viêm nhiễm, ảnh hưởng đến xương cốt.”
Bác sĩ Trần nói xong thì vội vàng kê một toa thuốc cho Hứa Thanh Khê, sau đó để một người giúp việc chạy đi mua.

Sau khi xử lý xong, ông lại dặn dò thêm: “Chờ có người mang thuốc về thì nhớ uống thuốc đúng hạn, một ngày ba lần sau khi ăn.

Mấy ngày nay cần để mợ cả nằm trên giường nghỉ ngơi.”
Bác sĩ Trần đã làm việc ở đây lâu năm, ông biết nên hỏi cái gì, không nên hỏi cái gì.

Đợi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, ông bèn nói lời tạm biệt với Quân Nhật Đình rồi rời khỏi.

Quân Nhật Đình gật gật đầu, người giúp việc thấy vậy thì vội vàng đem nước ấm đến.

“Uống thuốc trước đi.”
Quân Nhật Đình đỡ Hứa Thanh Khê dậy, sau đó anh đút thuốc cho cô, lại cho cô uống vài ngụm nước.

Hứa Thanh Khê nhíu mày nuốt viên thuốc xuống, cô sợ nhất là uống mấy viên thuốc đắng như vậy, thế nhưng bây giờ không thể không uống.

Quân Nhật Đình đã quen nhìn bộ dạng bừng bừng sức sống của cô, bây giờ thấy dáng vẻ yếu đuối này, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy tức giận.

Chờ Hứa Thanh Khê ngủ say thì anh mới mang bộ mặt đằng đằng sát khí bước ra khỏi phòng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi