TỔNG TÀI NHÀ SỐ 818 VÀ CON MÈO CỦA HẮN

Thời gian nghỉ, đại đa số mọi người đều về phòng, không có nhiều người ở lại, cũng không dám tới gần, âm thanh Tô Cảnh Dược lại không lớn, Chương Kỳ cùng Ninh Phàm cũng không nghe rõ, nhưng thật ra Ôn Thất Bạch nghe được rất rành mạch.

Trong nháy mắt mặt cậu biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Cảnh Dược.

Tô Cảnh Dược cười tủm tỉm mà rũ mắt lột hạt dưa, đưa đến bên miệng Ôn Thất Bạch, "Há miệng."

Tựa như không có việc gì, phảng phất vừa rồi câu nói kia không có một chút ý khác.

Ôn Thất Bạch bị Tô Cảnh Dược đút đồ ăn đã thành thói quen, phản xạ có điều kiện mà mở miệng, lại phát hiện chính mình mắc mưu bị lừa, trừng mắt nhìn Tô Cảnh Dược một cái rồi quay mặt đi, Tô Cảnh Dược không phải thứ tốt lành, mỗi ngày đào hố cho cậu nhảy vào.

Chương Kỳ xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, cặp mắt kia xoay tròn trên người Ôn Thất Bạch cùng Tô Cảnh Dược, lúc này mới chớp chớp mắt nhìn về phía Ninh Phàm.

Anh quen biết Tô Cảnh Dược đã lâu, chưa từng thấy Tô Cảnh Dược như vậy, Tô Cảnh Dược sau khi nuôi mèo thì bắt đầu đổi tính, từ một tên cặn bã biến thành một con sen hót phân, đến cả Lục Mạch cũng nói qua, đời này Tô Cảnh Dược có sắc mặt tốt không chừng đều chỉ thể hiện với con mèo đen kia, không nghĩ tới, mèo đen mới vừa đi không bao lâu, Tô Cảnh Dược liền lại có niềm vui mới, hơn nữa so với mèo đen càng dung túng, càng làm càn.

Quả nhiên, cặn bã chính là cặn bã, ngẫu nhiên đổi tính cũng là tạm thời.

"Chút nữa Chương Kỳ mời khách, cậu có đi hay không?" Tô Cảnh Dược bị Ôn Thất Bạch liếc mắt một cái trong lòng ngứa ngáy, trái tim cũng kết hợp tưng tưng vài cái.

"Không đi."

"Vì sao không đi?"

Ôn Thất Bạch bị " mười bạn câu hỏi vì sao" củaTô Cảnh Dược làm phiền nếu không nói cho anh thì anh lại muốn hỏi cho ra lẽ, đơn giản liền ăn ngay nói thật, "Vệ Khanh thăm ban."

"Vệ Khanh? Bạn của cậu?" Tô Cảnh Dược lại đút hạt dưa, lần này phi thường thuận lợi mà đút thành công.

Ôn Thất Bạch nhai hai hạt dưa nuốt xuống mới gật gật đầu.

Khuỷu tay Tô Cảnh Dược đặt ở trên bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm huyệt Thái Dương, lúc này mới nói, "Cậu còn phải diễn bao lâu?"

Ôn Thất Bạch còn chưa kịp nói, Ninh Phàm liền lập tức tranh công trả lời, "Tô tổng, Bảy giờ sáng ngày mai là có thể nghỉ hai ngày."

Hai ngày nữa là phân diễn của nữ chính, Ôn Thất Bạch không có cơ hội lộ diện, Ninh Phàm vừa nghe anh họ nói như vậy, lập tức quyết định cho Ôn Thất Bạch nghỉ, nói không chừng anh họ sẽ thêm đầu tư, như vậy hắn liền có thể đổi dao phay nữ chính dùng để giết người thành đao chặt đầu.

Quả nhiên, tình đồng minh lại tan vỡ, Ôn Thất Bạch nghiêng mắt sâu kín mà nhìn thoáng qua Ninh Phàm, mới chậm rãi mở miệng, "Ngày mai tôi muốn cùng Vệ Khanh đi ra ngoài."

"Đi ra ngoài? Đi chỗ nào?" Tô Cảnh Dược nhíu mày, lại là Vệ Khanh, lại là Vệ Khanh, trong lòng tuy rằng bất mãn, nhưng anh không thể không thừa nhận, thời gian anh chưa gặp được Ôn Thất Bạch, chỉ Vệ Khanh cùng Ôn Thất Bạch nhất thân mật, hai người giúp đỡ nhau, cho tới bây giờ.

"Đi ra ngoài du lịch." Ôn Thất Bạch nói xong câu đó liền đứng lên đi toilet, Tô Cảnh Dược nghe được cũng không biết là ý gì.

Tô Cảnh Dược nghe ra Ôn Thất Bạch nói có lệ, lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới, trong tư liệu của Ôn Thất Bạch, mẹ của cậu qua đời chính là khoảng thời gian này.

Cũng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, Tô Cảnh Dược cảm giác hốc mắt Ôn Thất Bạch có chút phiếm hồng.

Ôn Thất Bạch ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay kính sát tròng rất không thoải mái.

Kết thúc thời gian nghỉ ngơi, Tô Cảnh Dược liền rời đi, thời điểm trước khi đi còn nghiêng mắt nhìn thoáng qua Ôn Thất Bạch đang leng keng nói giỡn, lúc này mới bước ra khỏi studio.

Chương Kỳ cũng không biết có phải nhàn đến hốt hoảng hay không, cũng không đóng phim, đi theo Tô Cảnh Dược đi dạo, cũng không biết là đầu óc chỗ nào giật giật, há mồm liền hỏi.

"Cảnh Dược, cậu rất thích xanh ngọc à?"

Tô Cảnh Dược không nghe ra ý của Chương Kỳ, "Có ý gì?"

"Tần Tri Thư nói với tôi "Ảo Tưởng" mới tới một đám em gái mắt xanh tó vàng, tuyệt đối là sở thích của cậu." Ảo tưởng là bổn thị lớn nhất tư nhân hội sở, có thể đi vào phi phú tức quý, Chương Kỳ xoa đầu bản thân, linh cảm gần đây rất thiếu, cần phải đi tìm em gái k1ch thích một chút linh cảm, "Ngày mai, có đi hay không?"

Tô Cảnh Dược cho anh một đạp.

"ậu tin Tần Tri Thư nói chuyện còn không bằng tin Lục Mạch." Tô Cảnh Dược mặc kệ Chương Kỳ, nhưng thằng nhóc Tần Tri Thư trong miệng không có một câu nói thật là sự thật.

Tô Cảnh Dược vừa nhắc nhở, Chương Kỳ mới nhớ tới Tần Tri Thư có đủ loại hành vi ác liệt, nếu nói dối thật sự có thể làm cái mũi biến lớn, cái mũi Tần Tri Thư không chừng có thể thọc xuyên hệ Ngân Hà.

Vệ Khanh hơn mười một giờ liền tới đây, ở bên cạnh chờ, cõng ba lô cười tủm tỉm mà cùng Ôn Thất Bạch chào hỏi.

"Tiểu Bạch!"

Ôn Thất Bạch áo khoác lên rồi mới đi qua, "Thực Nghiệm xong rồi?"

"Tôi xin giảng viên cho nghỉ, chờ tuần sau lại tiếp tục." Vệ Khanh kỳ thật cũng rất thấp thỏm, cậu ta gạt Tiểu Bạch đi theo Lục Mạch đến Cục Cảnh Sát, chuyện này làm cậu lo lắng đề phòng một thời gian, may mắn Ôn Thất Bạch không hỏi, bằng không cậu thật đúng là không biết nên trả lời như thế nào đâu.

Gần đây không có tiệm cơm nào ngon, Vệ Khanh liền chọn một tiệm lẩu nhìn qua cũng không tệ lắm.

Sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, Vệ Khanh đang gắpmột khối đậu hủ hướng trong miệng, Ôn Thất Bạch hỏi.

"Lần trước cậu đã nói tới tìm tôi nhưng cũng không có tới, di động cũng tắt máy, cậu đi đâu thế?"

Vệ Khanh "Ha ha" hai tiếng, nói dối, "Giảng viên tìm tôi có việc, tôi liền trở về, di động chưa kịp sạc pin."

Ôn Thất Bạch nhìn lướt qua Vệ Khanh, "Phải không?"

Vệ Khanh: "À... Đúng không..."

"Gặp phải Lư Triệt?" Ôn Thất Bạch cùng Vệ Khanh từ nhỏ chơi đến lớn, có thể bị Vệ Khanh lừa thì rất kì quái.

Vệ Khanh sờ sờ cánh mũi, mơ hồ không rõ mà "Ừ" một tiếng.

"Lá gan cậu thật lớn." Ôn Thất Bạch đem một miếng khoai tây gắp vào trong chén, Vệ Khanh sinh ra trong gia đình bình dân, cha mẹ cũng đều là giai cấp tầng trung, cùng loại thiếu gia như Lư Triệt thì sức chiến đấu chênh lệch, cậu tìm mọi cách dặn dò Vệ Khanh đừng gây chuyện, không nghĩ tới tên này vẫn xằng bậy như vậy.

Vệ Khanh biết Ôn Thất Bạch là vì muốn tốt cho cậu, sợ bọn họ bị Lư Triệt trả đũa, nhưng là, Tiểu Bạch bị tên khốn Lư Triệt bắt nạt như vậy, cậu sao có thể coi như không thấy.

"Tiểu Bạch, cái kia Lư Triệt chính là tên khốn, cậu đừng tin tưởng hắn nói chuyện, trong miệng hắn không có một câu nói thật, còn cài máy nghe trộm trong di động của cậu."

Ôn Thất Bạch ngước mắt nhìn về phía Vệ Khanh, cười như không cười, "Còn biết không ít nha."

Vệ Khanh rầm rì hai tiếng, vớt một miếng thịt.

"Lục Mạch không phải người tốt, cậu cách anh ta xa một chút, còn có, Lư Triệt ngươi về sau đừng tìm." Cái loại thiếu gia như Lư Triệt, không thể coi thường, Vệ Khanh làm việc không dùng đầu óc, sớm hay muộn đều có hại.

Vệ Khanh luôn luôn là vào tai này ra tai kia, chưa từng nghe lọt chữ nào.

"Nói cậu đấy, nghe được không!" Ôn Thất Bạch chọc chọc đầu Vệ Khanh, "Lại không nghe lời tôi sẽ nói với gia đình cậu."

"Tôi biết rồi." Vệ Khanh tuy rằng biết Ôn Thất Bạch là vì muốn tốt cho mình, vẫn là không vui mà buông tha Lư Triệt, sớm hay muộn có một ngày cậu ta muốn đem Lư Triệt đi giải phẫu.

Ôn Thất Bạch cũng không nắm chặt không bỏ.

Sau khi đưa Vệ Khanh đến phòng khách sjan, Ôn Thất Bạch mới về phòng của mình, Tô Cảnh Dược đang nằm trên giường đọc sách.

"Tô tổng, anh tính toán ở chỗ của tôi an cư lạc nghiệp à?." Ôn Thất Bạch rút sách trong tay Tô Cảnh Dược ra, "Tổng giám đốc như mấy anh đều nhàn rỗi vậy sao?"

Tô Cảnh Dược không tỏ ý kiến.

"Anh ngày mai trở về à?" Ôn Thất Bạch nhìn sash của Tô Cảnh Dược, là một quyển thuần tiếng Anh, cậu cũng xem không hiểu.

"Cậu ngày mai đi chỗ nào?" Tô Cảnh Dược ngồi dậy, "Tôi đưa cậu đi."

"Đi tảo mộ, rồi dọn nhà một chút, ngày mai vừa vặn trời nắng, trở về phơi chăn." Ôn Thất Bạch trả lời bằng phẳng.

Ôn Thất Bạch không phải người địa phương, từ nhỏ cũng không ở nơi này lớn lên, vào đại học mới đến nơi này, nhưng một thời gian đều sẽ đúng giờ trở về quét tước sửa sang lại một chút.

Tô Cảnh Dược thấy Ôn Thất Bạch như vậy trong lòng có chút hụt hẫng.

Lúc Ôn Thất Bạch đưa tiền cho cậu bé kia, anh cho rằng Ôn Thất Bạch chỉ là đồng tình, nhưng không nghĩ tới, còn có ẩn tình như vậy.

- ---

"Thật ra cũng không có gì đặc biệt." Ánh mặt trời vừa lúc, Ôn Thất Bạch đẩy cửa chính, quay đầu lại cười với Tô Cảnh Dược, "Anh không cần đồng tình với tôi."

Ôn Thất Bạch cũng không cho rằng mẹ mình bất hạnh, người phụ nữ luôn tươi cười dịu dàng, cho dù nghèo khổ cũng không có lộ ra một chút chán ghét.

Bởi vì mẹ của mình, Ôn Thất Bạch mới không khuất phục mà sống hơn hai mươi năm, cùng mẹ mình giống nhau, trong lòng chứa đầy hy vọng.

Từ phía dưới chậu hoa trên bệ cửa sổ lấy ra một chiếc chìa khóa, Ôn Thất Bạch mở cửa phòng ra, tro bụi rơi xuống một tầng, bị gió ngoài cửa thổi vào lả tả bay lên, dưới ánh mặt trời phá lệ đẹp.

Phòng ở cổ xưa, gia cụ cổ xưa, Tô Cảnh Dược lại từ bên trong cảm nhận được sự dụng tâm, thậm chí vị trí mỗi một cái cái ly được bày biện rất dụng tâm.

Chủ nhân nơi này chắc chắn là một người phụ nữ lạc quan.

Nghĩ đến đây, Tô Cảnh Dược ánh mắt tối sầm lại.

"Giúp tôi đem chăn dọn ra đi." Ôn Thất Bạch từ trong ngăn tủ lấy ra chăn, cậu tuy rằng đúng giờ quay lại dọn dẹp, nhưng ở đây quá ít hơi người, mặc kệ dọn dẹp như thế nào cũng sẽ lộ ra không khí hoang vắng.

Chờ đều dọn chăn đem ra đi phơi, đồ dùng trong nhà đều lau khô, đã là buổi trưa, Tô Cảnh Dược giặt sạch giẻ lau mới hỏi Ôn Thất Bạch, "Giữa trưa cậu muốn ăn cái gì?"

"Anh muốn ăn cái gì? Tôi mời anh." Tô Cảnh Dược làm một buổi sáng, Ôn Thất Bạch cũng rất ngượng ngùng.

Tô Cảnh Dược đem chậu nước buông, ngồi vào bên cạnh cậu, "Cậu nói, lẩu mèo thì như thế nào?"

Ôn Thất Bạch đem khăn vừa lau giường ném lên mặt anh.

..........

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi