TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 116: Thỉnh thoảng cũng hơi nóng nảy

Mấy ngày nay ở biệt thự, dưới
sự quản lý chặt chẽ của anh, tôi
không thể chạm vào bất cứ đồ
uống lạnh nào cả, cho nên thèm
muốn chết.

“Ô đây bật điều hòa rồi, anh
lấy nước ép trái cây cho em, uống
xong sẽ ổn thôi!” Nói xong, anh ra
hiệu cho người phục vụ chỉnh lại
điều hòa.

Tôi chống cằm, trừng mắt với

anh, tức giận nói: “Em không ăn, về

trước đây!”

Nhưng rồi lại bị anh đè lại,
ngồi xuống ghế: “Ăn cơm xong,
Trần Văn Nghĩa sẽ đưa em về.”

Tôi không nói lời nào, uể oải
tựa lên bàn, tủi thân nhìn Phó
Thắng Nam như một đứa con nít:
“Phó Thắng Nam, có phải em rất
giống thú cưng của anh không?”

Anh nhướng mày, cầm nước
trái cây mà phục vụ mang đến đề
xuống trước mặt tôi, gương mặt ần
chứa ý cười: “Ai mà chịu nuôi thú
cưng không nghe lời như vậy?”

Tôi không nói gì, nhìn dòng

người thưa thớt ngoài cửa sổ, trong
lòng đột nhiên cảm thấy, thực ra
sau này cứ như vậy cũng tốt.

Một ngày ba bữa, có anh, có
con, ngày cứ trôi như vậy, thỉnh
thoảng họ cũng sẽ cãi nhau, thỉnh
thoảng sẽ vui cười đùa giốn, không
có gì là không tốt cả.

Tốt đến mức có thể bỏ qua
mọi điều!

Ăn xong bữa cơm, tôi có cảm
giác mình sắp thành heo đến nơi
rồi, Phó Thắng Nam cần thận dỗ
dành tôi ăn không ít, nếu không
phải điện thoại của anh đột ngột

reo, tôi chỉ sợ mình sẽ ăn đến nôn
ra luôn mất.

Hẳn là chuyện công ty, sau khi
cúp điện thoại, anh nhìn về phía tôi,
hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa không
em?”

Tôi lắc đầu, vuốt ve phần bụng
đã căng đến khó chịu: “Ăn nữa em
sẽ nôn đấy!”

Anh bật cười: “Lát nữa Trần
Văn Nghĩa sẽ qua đây đón em, anh
có cuộc họp ð công ty, em đừng
chạy loạn, về nhà nghỉ ngơi cho
tốt.”

Tôi gật đầu, dựa lên ghế, ý bảo

anh bận thì cứ di di.

Lúc Trần Văn Nghĩa tới, tôi vừa
với vào nhà ăn, thấy anh ta dừng xe
ð bên ngoài chờ tôi, tôi bèn cất
tiếng gọi: “Thư ký Trần, anh có việc
bận thì cứ xử lý đi! Tôi vừa ăn hơi
nhiều, muốn đi dạo một lúc!”

Chuyện của công ty gần đây
chắc không ít.

Nghĩ ngợi một lúc, Trần Văn
Nghĩa gật đầu, đề lại mấy lời: “Cô
cần thận chút.”

Trần Văn Nghĩa vừa đi, tôi thấy
nhẹ nhõm hơn hẳn, biệt thự cách
nơi này rất xa, tôi định lái xe về

công ty, nhưng rồi lại muốn di dạo.

Dạo bước trên đường phố,
trung tâm thành phố buôn bán tấp
nập, nhìn những cửa hiệu xa hoa,
nghĩ đến âu phục Phó Thắng Nam
vẫn mặc chỉ có mỗi màu đen.

Tôi bèn vào một cửa hàng bán
quần áo nam.

“Chào bà, bà muốn mua quần
áo cho ông nhà sao?” Người phục
vụ rất nhiệt tình.

Tôi gật đầu, nhìn lên, chọn hai
bộ âu phục, một màu xám một
màu xanh ngọc, tuy rằng kém hơn
so với những trang phục thiết kế

riêng trong nhà, nhưng tóm lại vẫn
là nhãn hiệu cao cấp, chất vải và
thiết kế đều rất tốt.

Thấy tôi chọn một lúc hai bộ,
người phục vụ kinh ngạc, hỏi lại
xác nhận: “Thưa bà, bà muốn chọn
hai bộ sao?”

Tôi gật đầu, nhất thời không rõ
số đo của Phó Thắng Nam, tôi lấy
điện thoại ra gọi cho anh.

Điện thoại chờ vang lên một
lúc lâu mới có người nghe điện.

“Alo!” Vừa nghe giọng nói này
đã biết không phải là của Phó
Thắng Nam, đây là giọng của một

cô gái.

Tôi hơi ngừng lại, lạnh nhạt
hỏi: “Tôi là Thẩm Xuân Hinh, phiền
cô cho tôi gặp Phó Thắng Nam.”

“Chào cô Thẩm, tôi là Lâm
Diên, tổng giám đốc Phó đang bận
họp, có chuyện gì cô có thể nói với
tôi, tôi sẽ chuyền lời giúp cô.”

Tôi không vui, điện thoại của
Phó Thắng Nam không cho ai
chạm vào, dù là đi họp anh cũng sẽ
mang theo, cùng lắm thì chuyền
thành yên lặng, sao lại….

“Không có gì, lát nữa cô nhắc
anh ấy gọi lại cho tôi là được!” Nói

xong tôi cúp máy luôn.

Người phục vụ nhìn tôi, run
run hỏi: “Thưa bà, xin hỏi bà muốn
số đo nào?”

“Cao 1m85, nặng 75kg giúp
tôi chọn một size hợp lý!” Âu phục
của Phó Thắng Nam đều là hàng
thiết kế riêng theo trọng lượng cơ
thể, độ rộng eo và vai.

Hiện tại tôi không thể nhớ rõ
những con số đó được, cho nên chỉ
có thể nhắc tới mấy số đo đại khái.

Người phục vụ đóng gói âu
phục xong, tôi cầm lấy chuẩn bị rời đi.

Không ngờ lại bắt gặp một
nhóm nam nữ trẻ tuổi cùng nhau đi
đến, người phụ nữ đằng trước hơi
quen mặt, tôi bất giác nhìn kỹ thêm
vài lần.

Là Hoàng Nhược Vi.

Cứ tường cô ấy rời khỏi tập
đoàn Phó Thiên thì sẽ không còn
cơ hội gặp nhau nữa, không ngờ lại
gặp cô ấy ðở chỗ này.

Cô ấy thấy tôi thì cũng hơi
ngần người, sắc mặt khá phức tạp,
cô ấy lên tiếng: “Giám đốc Thẩm,
tình cờ thật, lại gặp cô ở đây! Cô
cũng tới đây mua quần áo sao?”

Khi nói chuyện, cô ấy nhìn về mấy
túi xách trên tay tôi.

Tôi gật đầu, cười nhẹ: “Đi dạo
vu vơ chút thôi mà, gần đây cô có
khỏe không?”

Giờ mới đề ý đến người đàn
ông bên cạnh cô ấy, là Lâm Đình.

Tôi gật đầu cười nhẹ, xem như
chào hỏi.

Sắc mặt cô ấy tốt lên không ít,
có lẽ sau khi rời khỏi tập đoàn Phó
Thiên cô ấy khá hơn hẳn.

“Ừm, gần đây bận rộn chuẩn
bị kết hôn!” Cô ấy lên tiếng, hơi

dừng lại, khó khăn mở lời: “Nghe

nói cô đuổi Hạ Vỹ và nhân viên
kiềm toán của Phó Thiên rồi, tổng
giám đốc Thẩm, tôi không cố ý, tôi
không ngờ mọi chuyện sẽ trở
thành như vậy!”

Tôi cười nhạt, cảm thấy không
vấn đề gì: “Không sao, bây giờ tôi
đang cần dưỡng thai, cuối cùng
vẫn phải rời khỏi tập đoàn Phó
Thiên.”

Tôi cũng không rảnh tìm hiểu
chuyện của cô ấy và Lâm Đình,
bây giờ cần hướng về phía trước.

Chú ý tới phần bụng đã nhô
lên của tôi, cô ấy ngạc nhiên nói:

“Đã lộ bụng như vậy à, mấy tháng
rồi? Có người đi cùng cô không?”

Tôi lắc đầu, hàn huyên vài câu
thì chuẩn bị rời khỏi.

Cô ấy và Lâm Đình tới đây đo
quần áo, ai cũng bận việc của
mình, tôi đi dạo bên ngoài hơi lâu,
cảm thấy eo và vai đều hơi nhức
cả.

Rời khỏi cửa hàng âu phục, tôi
tìm một nơi ð con phố đối diện rồi
ngồi xuống, nhìn đồng hồ, đã sắp
tới giờ tan tầm rồi.

Tôi định chờ Phó Thắng Nam
tan tầm rồi cùng nhau trở về.

Mua một ly trà sữa, tôi ngồi
ven đường đến phát ngốc ra.

Hoàng Nhược Vi và Lâm Đình
chọn đồ hơn một tiếng mới ra,
cũng không phải bạn bè thân thiết
gì nên tôi không đi lên chào hỏi.

Thấy hai người tay nắm tay
nhau cười nói, dường như tình cảm
của họ rất tốt, Hoàng Nhược Vi
nghe điện thoại xong thì rời đi.

Lâm Đình đứng ven đường
một lúc, không lâu sau có một
chiếc xe Maserati màu đen đỗ
trước mặt anh ta, cực kỳ bắt mắt,
tôi vô thức nhìn kỹ người trong xe.

Dây thần kinh bất ngờ nảy lên,
người trung niên lái xe kia có thân
mình hơi béo, ngũ quan vô cùng
quen thuộc.

Tôi nhớ tới người đàn ông đưa
tôi đi ð gara.

Xuất phát từ bản năng, tôi đi
theo qua, còn chưa tới gần, Lâm
Đình đã lên xe, sau khi họ chào hỏi
nhau thì xe bắt đầu lăn bánh.

Tôi bắt một chiếc taxi ven
đường, đuổi theo sau.

“Bụng cô đã lớn như vậy còn
chơi trò theo dõi, người trong xe là
chồng của cô sao?” Tài xế taxi vừa

lái xe vừa hỏi.
Tôi nhìn chằm chằm chiếc xe

phía trước, trả lời qua loa một câu
cho có lệ, nhắc tài xế theo sát nó.

Chiếc Maserati màu đen đi
vào khu biệt thự phía Bắc thành
phố, tài xế taxi dừng xe, nhìn tôi rồi
nói: “chỉ có xe riêng mới được vào
khu biệt thự này, xe của tôi không
vào được đâu!”

Thanh toán tiền xong, tôi xuống xe.

Đi hỏi thăm bảo vệ một hồi mà
không hỏi được thêm gì cả.

Nghĩ ngợi một lúc, tôi gọi cho

bà Lâm, điện thoại kết nối, bên kia
đã hỏi thăm: “Chào mợ Phó, cô
khỏe không?”

“Dạo này bà Lâm vẫn khỏe
chứ? Xin lỗi vì đã quấy rây bà lúc
này, tôi có chuyện muốn hỏi thăm
bà, không biết bà có rảnh không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi