TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 139: Con gái nhà giàu còn là tiểu tam

“Người phụ nữ đang nói là vợ cũ của Cố chủ
tịch Cố Vân Dương. Người phụ nữ mặc váy dài
bên cạnh bà ấy là Phó Bảo Hân, con gái của nhà
họ Phó ở Giang Ninh. Tôi nghe nói bà ấy là người
tình của Cố Vân Dương trong vài năm, chỉ mới trở

thành vợ chính thức trong hai năm nay.”

“Thì ra là vậy. Chẳng trách vợ cũ ăn nói thiếu
hấp dẫn như vậy, còn các cô nương danh giá phú

quý lại chịu chạy hầu hạ. Đây là chuyện gì chứ?”

“Ai biết được. Có thể hai người thực sự yêu nhau?”

“Cố Vân Dương và Phó Bảo Hân chênh lệch
gần hai mươi tuổi, tình yêu chân chính như thế

này quá thú vị đúng không? Ha ha…”

Sắc mặt Phó Bảo Hân tái nhợt, tâm tình

không tốt lắm, liếc nhìn Trân Bảo Lan, bà ấy không
nói nhiều, chuẩn bị rời đi.

Nhưng đã bị Trân Bảo Lan chặn lại: “Cô vội
vàng làm gì? Mọi người đều tò mò chuyện tình
cảm giữa cô và Vân Dương. Sao cô không nói cho
họ biết?”

“Bà Trần là người thích đi chia sẻ chuyện đời
tư nhưng không có nghĩa là người khác cũng
giống như bà”

Tôi mở miệng, lời nói có chút nặng nề: “Chính
mình không thể nắm giữ được thì một khi đã
buông tay nên thì không nên nhiều lời, xin giữ lại

chút tự trọng.”
“Cô nói ai không có tự trọng?”

Trần Bảo Lan bị chọc tức, cao giọng nói: “Cô

là cái gì mà có tư cách dạy bảo tôi?”

Phó Bảo Hân kéo tay tôi ra sau, lo lắng rằng
Trần Bảo Lan có thể làm tôi bị thương nói: “Không
ai dám chỉ tay dạy dỗ bà cả. Nếu bà muốn người
khác đàm tiếu về bà thì bà có thể nói to hơn và

các tiêu đề ở Thủ đô ngày mai có thể sẽ là hình
ảnh chanh chua, ngu xuẩn của bà. Gia đình họ Cố
sẽ đề tài mà tất cả mọi người trò chuyện trong
bữa tối”

“Cô…

Trần Bảo Lan tức giận đến mức lòng ngực
phập phồng, ở bên cạnh Cố Diệc Hàn nói: “Diệc
Hàn, con đã thấy chưa, đã thấy người phụ nữ này

xúc phạm mẹ như thế nào chưa”

Tôi nhíu mày, cảm thấy người phụ nữ này quá
không biết phận, không biết ai đúng ai sai đối với
nhà họ Cố, nhưng hành động của bà ta hai ngày

qua thật sự không nên làm.

Sau khi nhìn Cố Diệc Hàn, tôi nói: “Cậu Hàn là
một người thông minh, sẽ không đến mức chặn
chúng tôi ở lại để làm trò cười cho mọi người
chứ?”

Cố Diệc Hàn nhướng mày, không nói nhiều,

nhàn nhạt nói: “Mời”

Đứng trước mặt đám đông đỏ mặt tía tai

chỉnh nhau, đó không phải là một điều gì hay ho,
Phó Bảo Hân đã cẩn thận nghiên người đưa tôi
rời đi.

Lối vào của quán cà phê không đủ rộng rãi,
Trần Bảo Lan tức giận không chịu để bà ấy rời đi,
Phó Bảo Hân không quan tâm đến bà ta, bước ra

khỏi quán.

Tôi đi theo Phó Bảo Hân, nhìn bà ta, không
khỏi cảm thấy buồn cười, sau khi ly hôn tuổi trung
niên, cuộc đời này con người ta không thể hoàn
hảo được.

“A…” Không ngờ bà ta lại đưa chân khiến tôi
bị vấp ngã, lúc sắp ngã xuống đất, tôi vô thức bảo

vệ bụng của mình.

Tôi hít một hơi thật sau, nghĩ nếu ngã thế này
thì tôi sợ…

Lúc sắp tiếp đất, cánh tay liền bị một lực kéo,
thắt lưng giữ chặt, thân thể mới ổn định.

“Cháu có sao không? Cháu có bị doạ sợ
không?” Phó Bảo Hân hoảng sợ hỏi tôi trong khi
đỡ tôi đứng dậy.

Tôi toát mồ hôi lạnh, đứng im, hít một hơi,

nhìn bà ấy lắc đầu: “Cháu không sao”

Nhận thấy bàn tay vẫn đang đặt trên eo của
mình, tôi không khỏi ngượng ngùng một hồi,
ngước mắt lên nhìn Cố Diệc Hàn nói: “Cảm ơn”

Anh ta nhướng mày, thu tay về, cau mày, nhẹ
giọng nói: “Không sao.” Sau đó nhìn mẹ mình: “Đi
thôi”

Phó Bảo Hân không phải là người thích kiếm
chuyện, nhưng lúc này bà ấy đã túm lấy Trần Bảo
Lan và giận dữ nói: “Bà Lan gạt chân người khác

rồi vẫn muốn định bỏ đi mà không nói xin lỗi?”

Bà ta không vui, vẻ kiêu ngạo không hề giảm
bớt: “Các người là những người xấu xa bẩn thỉu
không xứng để tôi xin lỗi”

“Chát” Tiếng tát to đến mức cả quán đều

nghe thấy.

Trần Bảo Lan nhìn Phó Bảo Hân với vẻ mặt
không dám tin: “Đồ đàn bà bẩn thỉu, bà dám đánh

tôi?”

Phó Bảo Hân nén giận, nâng giọng nói: “Trần
Bảo Lan, những năm này, tôi nghĩ tôi không làm gì
có lỗi với bà cả. Trong lòng bà biết rõ vì sao bà và
Vân Dương lại đi đến bước này đúng không? Tôi
nuốt hận, nhượng bộ khắp nơi. Bà cho là tôi đang
sợ bà sao? Bà nhầm rồi, đó là tôi thương hại bà.
Sống nửa đời người vẫn không biết mình đang

sống như thế nào”

“Bà có thể gây chuyện với tôi, nói xấu tôi và
với tôi, điêu đó không quan trọng, nhưng đừng đối
xử như thế với phụ nữ có thai. Một chút đạo đức
ít ỏi như thế mà bà cũng không có à?” Phó Bảo
Hân chỉ vào bụng tôi, bà nhìn bà ta nghiến răng
nói từng chữ một.

“Đứa trẻ trong bụng con bé đã bảy tháng tuổi.

Bà có biết là bà gạt chân khiến con bé vấp ngã,
nếu Cố Diệc Hàn không đỡ được, thì một cú ngã
này có thể khiến cả mẹ lẫn con đều chết không?
Đó là hai mạng người đấy, bà có biết không? Có
phải bà cho rằng một tính mạng cũng không đáng
giá gì phải không? Hay bà cho rằng Trần thị lớn
mạnh rồi nên bà muốn xem thường tính mạng

người khác sao?”

Giọng của Phó Bảo Hân lớn đến mức đã kéo
thêm nhiều người xem hơn lúc ban đầu, một số
người đã bắt đầu quay lại cảnh này.

Bà ấy nói xong thì, nhiêu người bắt đầu khinh
bỉ chỉ vào Trần Bảo Lan thì thâm.

“Không có gì lạ khi Cố Vân Dương lại bỏ bà ta.
Người ác độc như vậy, nhà họ Cố vứt bỏ mới là

may mắn”

“Ừ. Nếu thật sự té thì hai mạng người sẽ
không còn, bà ta vậy mà cũng xuống tay được”

“Trời ạ, thật là ác độc”

Lời xì xào càng lúc càng lớn, có người cũng

không giấu diếm trực tiếp chửi rủa bà ta.

Cố Diệc Hàn vừa mới giữ vẻ mặt bình tĩnh
không nói gì, lúc này tiếng mắng càng ngày càng
lớn, sắc mặt lạnh lùng đột nhiên hạ thấp xuống, vẻ
mặt lạnh đến mức khiếp sợ nhìn những người
xung quanh nói: “Xem náo nhiệt đủ chưa? Xem đủ
rồi thì cút đi?”

Không ai có thể chịu được sự khinh bỉ và
mắng nhiếc từ mọi người, còn là rất nhiều người
nữa. Trần Bảo Lan cũng không ngoại lệ, lúc này
bà ta đã sợ hãi núp sau lưng Cố Diệc Hàn, sự kiêu
ngạo đã biến mất không chút dấu vết. Tôi
không khỏi thở dài, nắm lấy tay Phó Bảo Hân nói:
“Cô à, đã muộn rồi, chúng ta về đi”

Bà ấy nhìn mẹ con Trân Bảo Lan cũng đủ rồi,
nhìn tôi gật đầu: “Đi thôi” Đưa tôi trở lại biệt
thự, Phó Bảo Hân nhìn tôi nói: “Thật xin lỗi vì đã
khiến cháu phải sợ hãi, trở về nghỉ ngơi thật tốt
nhé. Cô xin lỗi.

Tôi gật đầu, xuống xe, nhìn bà ấy nói: “Không
có gì, Thắng Nam có thể đã về rồi. Cô ở lại ăn tối

rôi hãng về”

Bà ấy lắc đầu cười: “Không được, buổi tối nếu
không có ai thúc giục Vân Dương thì ông ấy sẽ

không ăn uống nghiêm túc, cô phải về”
Nghe đến đây, tôi cười nhẹ tiên bà ấy đi.

Hồi lâu, cô ngẩn ngơ tự hỏi, trên đời có muôn
ngàn cảm xúc, có muôn vàng loại tình cảm, vậy

Phó Bảo Hân và Cố Vân Dương là loại nào?

Đang suy nghĩ thì có điện thoại, là Vũ Linh gọi:
“Cậu còn ở Thủ đô không? Có thích ứng được
không?”

Cô nhìn thoáng qua biệt thự trước mặt, chậm
rãi đi trên đá cuội: “Không sao đâu. Bên kia thế
nào rồi? Bên bệnh viện có thuận tiện không?”

“Tất cả đều rất tốt. Có một bệnh viện
trong thị trấn, tớ sẽ đến đó mỗi tuần một lần”.

Giọng cô ấy xen lẫn tiếng ăn uống: “Trước đây
tớ không nghĩ đến bụng tớ sẽ to ra. Gần đây tớ
phát hiện ra nó to hơn rất nhiều. Tớ đoán là vài
ngày tới, tớ sẽ không thể đi đâu trong một tháng.
Cậu sắp sinh nhưng có khả năng tớ không thể

gặp cậu được rồi. Cậu phải chăm sóc bản thân

cho tốt nhé”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi