TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 214: Những chuyện cũ không rõ ràng của nhà họ Cố (2)

Gương mặt của Phó Bảo Hân vô cùng u ám,
bà ấy nhìn Trương Huệ Mẫn, hai tay nắm chặt,
như đang kiềm chế cơn giận, đột nhiên nở nụ
cười: “Đúng, tôi hèn hạ, nhưng tôi không hèn hạ
bằng bà, Trương Huệ Mẫn, bà nhớ kỹ lại đi, bà và
Cố Vân Dương ly hôn, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?

“Tại bà, tại con hồ ly tinh là bà!” Trương Huệ
Mẫn tức giận, sắc mặt dữ tợn: “Bởi vì bà quyến rũ
ông ấy, phá hoại gia đình của chúng tôi, đều tại bà”

“Hai” Phó Bảo Hân cười giêu: “Bà thật sự
không nhớ gì về quá khứ của mình à? Mười năm
trước, cái đêm tại khách sạn Victor, có phải bà
cho rằng chỉ cần mình không nhớ, không nói ra,
thì sẽ không ai biết được?”

Mặt Trương Huệ Mẫn bỗng biến sắc: “Bà… bà
có ý gì?”

“Ý của tôi là bà biết rõ hơn tôi, chắc bà vĩnh
viễn sẽ không biết, sau khi bà làm ra chuyện bê
bối, người đó đã mang đoạn ghi hình đến tìm Cố
Vân Dương, để Cố Vân Dương thưởng thức hai

người dây dưa cả đêm như thế nào ”

Sắc mặt Trương Huệ Mẫn trắng bệch, nhìn
Phó Bảo Hân, cơ thể run rẩy: “Không thể nào,
chuyện này không thể nào, Vân Dương biết, ông
ấy biết…”

Mặt Phó Bảo Hân không cảm xúc: “Ông ấy
không những biết, còn vì để che đậy chuyện bê
bối của cô con gái nhà quyền thế là bà, chỉ cần
người đó mang đoạn ghi hình đến tìm ông ấy, ông
ấy liền đưa tiền để bịt miệng anh ta, bà biết mỗi
lần như vậy ông ấy đã vượt qua thế nào không?
Ông ấy yêu bà, bản thân bà cũng biết, nhưng tại

sao bà còn khiến ông ấy tổn thương?”
“Không phải thế!” Trương Huệ Mẫn giàn giụa

nước mắt: “Tối hôm đó tôi hoàn toàn không biết,
tôi thật sự không biết, tôi cũng muốn giải thích với
ông ấy, nhưng tôi nhìn thấy bà và ông ấy ở bên
nhau, trong lòng tôi liền khó chịu rồi suy sụp, vì
vậy tôi mới tranh cãi với ông ấy, tôi không biết

chuyện là như vậy”

Phó Bảo Hân lạnh lùng nhìn dáng vẻ đau khổ
tuyệt vọng của bà ta, lạnh nhạt nói: “Lúc đó tôi và
ông ấy căn bản không có gì, chỉ là vì để che đậy
chuyện xấu của bà, ông ấy hứa sẽ cho tôi cổ phần
của tập đoàn Cố Nghĩa cùng với một số tiền, tập
đoàn Phó Thiên lúc đó sắp phá sản, đó là tâm
huyết cả đời của cha tôi, vì vậy tôi cần số tiền đó,
tôi đã đồng ý, từ đó tôi hứa cùng ông ấy diễn một
vở kịch, chỉ cần ông ấy bị dính tin đồn ngoại tình,
người đó sẽ biết rằng những thứ trong tay anh ta
không còn lợi ích gì nữa, chắc chắn bà không biết
tại sao người đó lại bất ngờ xảy ra tai nạn, đó là

Cố Vân Dương đã ra tay vì danh tiếng của bà”

Trương Huệ Mẫn ngồi thụp xuống đất khóc
không thành tiếng: “Tại sao ông ấy không nói cho

tôi biết, tại sao chứ?”

“Nói cho bà biết ư?” Sự u ám trên gương mặt
của Phó Bảo Hân vẫn chưa tan biến: “Nói cho bà
biết thì có ích gì? Người đó chết vì tai nạn xe, bà vì
một kẻ không ra gì mà suýt giết ông ấy, nói với bà
để làm gì? Để bà hận ông ấy, vì ông ấy đã giết

người mà bà quan tâm nhất sao?”

“Bà ăn nói linh tinh, tôi căn bản không yêu anh
ta, chuyện tối hôm đó là ngoài ý muốn, anh ta
chết, tôi chỉ đến gặp một lần, tôi nhìn thấy bà và
ông ấy ở bên nhau, trong lòng khó chịu, vì vậy mới
cầm dao muốn đâm ông ấy, tôi không ngờ chuyện

sẽ thành thế này”

Sắc mặt Cố Diệc Hàn trầm xuống, khó coi đến

cực độ.

Anh ta nhìn Phó Bảo Hân, cười giêu nói: “Bây
giờ bà nói những lời này để làm gì? Cố Vân Dương
đã chết rồi, bà cũng muốn ép mẹ tôi chết đúng
không?”

Phó Bảo Hân cười giêu: “Vậy là cậu muốn mẹ

cậu hận cha cậu cả đời sao? Ông ấy bị oan nhiều
năm như thế, dựa vào đâu mà không để ông ấy

chết một cách trong sạch?”

“Tôi đáng chết, là tôi đáng chết!” Trương Huệ
Mẫn mở miệng, chậm rãi từ mặt đất bò dậy, nhìn
Phó Bảo Hân và nở nụ cười: “Ông ấy yêu tôi, phải
rồi, ông ấy yêu tôi”

Dáng vẻ của bà ta dường như hơi bất thường,
tôi nhìn sang Cố Diệc Hàn, nói: “Anh vẫn nên đưa
bác gái đến bệnh viện một chuyến thì hơn, hình

như hiện tại bà ấy có chút không ổn”

Sự đả kích lớn như vậy, không ai có thể chịu
được, Cố Diệc Hàn thoáng nhìn Phó Bảo Hân, dìu
Trương Huệ Mẫn rời khỏi nhà họ Cố.

Nhà họ Cố còn lại tôi và Phó Bảo Hân, nhìn
người phụ nữ có chút lạnh nhạt này, tôi không nói
nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: “Cô, không còn sớm nữa,

cháu về trước”

Tôi chưa đi được vài bước thì bà ấy đã mở

miệng: “Cháu cũng cảm thấy cô đã sai? Không

nên nói những chuyện xưa cũ này ra?”

Tôi ngây người, dừng một lúc, quay đầu
thoáng nhìn bà ấy, lúc sau mới nói: “Lúc còn sống
chú Dương không muốn nói, chắc có dự định

riêng của mình”

“Hal” Bà ấy cười giễu: “Ông ấy chỉ quan tâm
cảm nhận và danh tiếng của Trương Huệ Mẫn mà
thôi, ông ấy có dự định gì được chứ?”

Tôi không kìm được mà nhíu mày, chỉ cảm
thấy giọng điệu của bà ấy tràn đầy ác ý, tôi nói:
“Cô, dự định của chú Dương chính là sự quan tâm
của chú ấy, điều mà cả đời chú ấy mong muốn
chẳng qua chỉ là bảo vệ danh tiếng của người vợ
cả, cô nói như vậy, đã lấy đi một nửa sinh mệnh

của bà ta rồi”

Ngấm ngầm chịu đựng nửa năm, căm hận
nửa năm, sau cùng phát hiện lỗi lâm nằm ở chính
mình, là chính mình đã hận nhầm người, yêu sai
người, cuộc đời sau này của Trương Huệ Mãn

chắc là dù thế nào cũng không thể sống vui vẻ.

Bà ấy nhìn tôi, híp mắt: “Cháu đang nói giúp
Cố Diệc Hàn sao? Cô cũng có cuộc đời của mình
mà? Bởi vì bà ta, cuộc đời của cô cũng bị hủy hoại
rôi, cô không được gả cho người mình yêu, không
thể cùng người đó ở đến bạc đầu, nói đến cùng,
cô mới là người đáng thương.”

Nhìn dáng vẻ không vui của bà ấy, tôi lại có
thể không muốn đồng cảm một chút nào, tôi nói:
“Cô, chú Dương đã cho cô một nửa cổ phần tập
đoàn Cố Nghĩa, còn có số tiên cấp thiết năm đó,
những việc này đều là cô tình nguyện trao đổi,
những năm qua chú ấy ở cùng cô, trao hết tình
yêu và sự quan tâm cho cô, con người không thể
quá tham lam, cô đã hưởng thụ tiền tài và tình yêu
của chú ấy, bây giờ chú ấy đã qua đời, cô bắt đầu
oán trách chú ấy làm lỡ cuộc đời của cô, có hợp lý
không?”

Mỗi người đều có lựa chọn của mình, lúc đó
bà ấy lựa chọn đi theo Cố Vân Dương thì đã nghĩ
cuối cùng sẽ có ngày hôm nay, sớm muộn cũng đi

đến nước này.

 

Bà ấy nổi giận trừng tôi: “Chả trách cháu hại
chết con dâu của nhà họ Phó, chỉ biết lo cho

người ngoài, uổng công Thắng Nam thích cháu”

Tôi nhíu mày, không nói chuyện với bà ấy nữa,
có lẽ vì không đi chung đường nên dù cố gắng thế

nào cũng không thể cùng chung suy nghĩ.

Lúc bà ấy đến tìm tôi vì đứa trẻ trong bụng
Mạc Hạnh Nguyên, tôi đã có sự chuẩn bị rồi, bà ấy
là một người đặt lợi ích lên hàng đầu.

Rời khỏi nhà họ Cố thì trời đã tối rồi.

Tôi về thẳng biệt thự, vốn dĩ tưởng rằng Phó
Thắng Nam đã về rồi, không ngờ anh ấy không ở
đó.

Tôi quyết định vào phòng sách, trưa nay tôi
đã đọc khá nhiều văn kiện tại công ty, có một số
từ khóa quan trọng tôi không hiểu lắm, đúng lúc

có thể tra một chút.

Giữa chừng thì dì Triệu đến gọi tôi ăn cơm, tôi
đang tập trung đọc tài liệu nên bảo bà ấy đừng
làm phiền mình.

Phó Thắng Nam về hơi muộn.

Chắc vì không thấy tôi ở phòng ngủ, nên anh

đến phòng sách để tìm tôi.

Thấy anh, tôi không kìm được mà dời mắt
khỏi máy tính, nhìn anh và nói: “Anh về rồi!”

Anh cười nhạt, đi về phía tôi, vừa chống tay

lên bàn vừa xem thử tôi đang đọc gì.

Mùi nước hoa thoang thoảng trên người anh

khiến chân mày tôi vô thức hơi nhíu lại.

Tôi căn bản không dùng nước hoa, anh cũng
rất ít khi dùng đến, hơn nữa mùi nước hoa này vừa

ngửi thì biết là của phụ nữ.

Nụ cười của tôi biến mất, tôi đứng dậy tránh

bàn tay đang vươn ra của anh, thẳng thừng quay

về phòng ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi