TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 244: Mạc Hạnh Nguyên rảnh rồi đi gây sự

“Cô tìm kiếm nhiều chuyện cũ
năm đó như vậy khiến tôi chịu
không nổi mà xuất hiện, cô chỉ
muốn nhà họ Mạc không đón nhận
tôi, đuổi tôi đi một lần nữa mà thôi.
Nhưng Thẩm Xuân Hinh, cô có bao
giờ nghĩ đến nếu như cô không thể
giết tôi chỉ bằng một đòn, nếu tôi
đánh trả thì chuyện gì sẽ xảy ra với
cô không?”

Tôi nhìn bà ấy, nhìn vẻ mặt

lãnh đạm của bà ấy thì không khỏi
hơi sững người, nói: “Vậy nên
chuyện mà tổng giám đốc Lâm
muốn thảo luận với tôi là chuyện
này sao?”

“Thôi chuyện này đi, chuyện
của đứa nhỏ là tôi xử lý quá hấp
tấp, thật mừng khi đứa nhỏ mất rồi,
đây là quả báo của cô khi làm ra
những mưu tính như vậy trên đời
này. Quả thật những điều cô làm
khiến tôi bận đến choáng ngợp và
cũng khiến nhà họ Mạc dùng mọi
cách ép tôi lâm vào tình cảnh khó
xử. Cho dù điều này là trừng phạt
của tôi thì chúng ta cũng nên dừng

lại ở đây thôi. Từ giờ trờ đi, nước
sông không phạm nước giếng,
chúng ta sẽ sống trong hòa bình,
được chứ?”

Bà ấy nói một cách thoải mái,
đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại
như thể đang chờ đợi câu trả lời
của tôi.

Tôi nhìn bà ấy, trong đầu nghĩ:
Đánh rắn đánh bảy tấc, vậy điểm
yếu của Lâm Uyên ở chỗ nào?

Mạc Hạnh Nguyên và Mạc
Đình Sinh?

Ngần ngơ một hồi, tôi mới mờ
miệng, chậm rãi nói: “Nếu tôi

không dừng lại thì sao? Tổng giám
đốc Lâm sẽ có kế hoạch gì?”

Bà ấy nhướng mày, đôi mắt
đen đầy dữ tợn: “Với tài lực của tôi
cùng thế lực nhà họ Mạc thì hoàn
toàn có thề khiến cô cùng cả Phó
Thiên biến mất khỏi thủ đô.”

Tôi mỉm cười, chống cằm gật
đầu: “Ồ, quả thật các người có khả
năng này.”

Bà ấy cười nhẹ, có chút nhàn
nhã thanh lịch nói: “Thấy như thế
nào? Nếu bây giờ cô dừng lại thì ít
nhất sau này chúng ta sẽ không
phải là kẻ thù của nhau?”

Tôi gần như bật cười thành
tiếng, kìm nén sự dè bỉu trong lòng,
quay sang nhìn bà ấy: “Quả nhiên
tổng giám đốc Lâm là một người
từng trải qua sóng to gió lớn. Thái
độ thả lỏng, khoan dung, có thể
buông bỏ mọi việc lớn chỉ trong
một câu nói.”

Dừng lại một chút, tôi nói tiếp:
“Nhưng tôi không thể! Dù gì thì tôi
cũng còn trẻ, kinh nghiệm sống
chưa phong phú được như tồng
giám đốc Lâm. Tôi thực sự không
thể dùng một nụ cười rồi cho qua
chuyện được. Tôi thường thức giấc
từ những giấc mơ trong đêm

khuya, trong đầu tôi chỉ toàn là
tiếng khóc thảm thiết của trẻ sơ
sinh cùng máu đọng trên sàn nhà.
Có lẽ tổng giám đốc Lâm chưa bao
giờ nghe thấy tiếng gầm thét tuyệt
vọng của đứa bé, nhưng tôi đã
nghe thấy nó, thậm chí tôi có thể
cảm nhận được tiếng gầm thét
cùng tuyệt vọng của đứa bé cầu
xin tôi cứu mình.”

Tôi cười cười thay vì khóc:
“Tổng giám đốc Lâm, bà cũng là
một người mẹ. Lúc đó chỉ có thể
bất lực nhìn đứa nhỏ của mình rời
đi, nếu như là bà thì bà có thể
buông bỏ được không? Hẳn là

không thể nào nhỉ, cả đời cũng
không thể làm được, đúng
không?”

Sắc mặt bà ấy tái nhợt, đôi
môi được thoa son phấn tỉnh tế
mím chặt, thật lâu sau bà ấy mới
cười khẩy nói: “Vì cô Xuân Hinh
không muốn hòa giải, vậy chúng ta
chỉ có thể dựa vào khả năng của
bản thân xem rốt cuộc ai có thể đi
đến cuối cùng.”

Tôi kìm nén cảm xúc trong
lòng, cười nhạt: “Phụng bồi đến
cùng!”

Khi bước xuống xe, tôi lạnh

lùng nhìn bà ấy lái xe rời đi, những
ký ức trong lòng lại một lần nữa ăn
mòn tôi.

Đúng vậy! Đánh rắn đánh
phải đánh bảy tấc, một khi đã như
vậy thì sao phải nương tay.

Tôi lấy điện thoại di động ra,
gọi cho Thẩm Minh Thành, sau
khoảng hai tiếng tút tút thì đã được
kết nối.

“Làm sao vậy?” Giọng nói của
anh ta mang theo sự chán nản
nồng đậm, nghe qua có chút mệt
mỏi.

Tôi không khỏi dừng lại một chút, nói: “Đang ngủ sao?”

Anh ta ậm ừ: “Tối hôm qua ở
thành phố Tân Châu có chuyện,
anh đi qua lo liệu một chút nên trờ
về hơi muộn.”

Tôi gật đầu nói: “Anh có thể
thu xếp cho tôi được không, tôi
muốn gặp Lý An!”

Anh ta sửng sốt: “Em muốn
gặp ông ta làm gì? Không phải
không dùng được ông ta nữa rồi
sao?”

“ỪÙI” Tôi nói: “Tôi muốn tìm
ông ta thảo luận một số chuyện,
được không?”

“Được, khi nào thì gặp?”

“Nếu có thể thì ngay hôm nay
đi.”

“Ok, chờ cuộc gọi của anh.”

Cúp điện thoại xong, tôi cũng
không vội vàng đi ra ngoài mà vào
biệt thự, Phó Bảo Hân đã thức dậy,
đang ngồi trong bếp ăn sáng.

Nhìn thấy tôi, sắc mặt bà ấy
rất xấu giống như hận không thể
dùng ánh mắt của mình đề giết
chết tôi vậy.

Tôi làm ngơ, ngồi xuống trước
mặt bà ấy rồi mờ miệng nói: “Cháu
ần tất cả những video dơ bẩn về

Lâm Uyên trong tay cô, về chuyện
gia đình, bên phía ông cụ nhà họ
Hứa thì cháu có thể ra mặt.”

Bàn tay đang ăn cơm sáng
của bà ấy đột nhiên dừng lại, liếc
mắt nhìn tôi: “Ý của cháu là gì?”

“Chúng ta hợp tác đi!” Tôi lên
tiếng nói, dì Triệu đã bưng đến cho
tôi bữa sáng, tôi ăn không vào, chỉ
thản nhiên nói một tiếng cảm ơn.

Phó Bảo Hân vẫn còn hơi bối
rối, do dự khoảng năm giây, bà ấy
đặt cốc sữa trên tay xuống rồi nói:
“Được rồi, nhưng cô muốn thêm
một điều kiện, cháu phải thuyết

phục được nhà họ Hứa không can
thiệp vào sự phát triển trong tương
lai của Cố Nghĩa.”

“Có thể!” Tôi nói xong bèn lấy
điện thoại di động ra và gọi cho
Thẩm Quang.

Khoảng sau ba tiếng kêu, điện
thoại được kết nối: “Xuân Hinh,
cháu ăn sáng chưa?”

“Cháu ăn cơm rồi, chào buổi
sáng chú ba, dạo này chú có thời
gian không? Chú từ Giang Ninh trờ
về luôn có việc bận, cháu với anh
trai muốn hẹn chú dùng bữa cùng
nhau, gần đây chú có thời gian không?”

Thẩm Quang cười nói: “Bé
con à, cháu nhất định có chuyện
muốn nhờ chú. Tối nay chúng ta
cùng nhau ăn cơm nhé, có một
món ăn ở vùng ngoại ô phía nam
thành phố ăn rất ngon, buổi tối
người một nhà chúng ta sẽ cùng đi
ăn một chút rồi hàn huyên tâm sự.”

Phó Bảo Hân nheo mắt nhìn
tôi với đôi lông mày đẹp lộ rõ mục
đích.

Tôi liếc nhìn bà ấy, tiếp tục nói
vào điện thoại: “Chú ba, hay chúng
ta mời cả ông Phát với bà Phân di.

Nêu không phải do duyên phận
của hai người họ thì chúng ta cũng
không thể có duyên phận này,
chúng ta cũng nên mời hai người
đó cùng nhau ăn một bữa cơm đề
tỏ lòng biết ơn!”

Ông ấy bật cười: “Bé con có
nhiều ý tưởng ma quái quá. Được
rồi, chú sẽ liên lạc với ông Phát sau,
rồi tối nay chúng ta sẽ gặp nhau.”

Tôi gật đầu và cúp máy sau
Vài câu nói.

Phó Bảo Hân nhìn tôi, không
khỏi mỉm cười: “Cô rất tò mò, tại
sao đột nhiên cháu lại đồng ý giúp cô vậy?”

Nhìn ly sữa trên bàn còn chưa
uống hết, tôi không trả lời câu hỏi
của bà ấy mà hỏi ngược lại: “Người
thì cháu đã hẹn rồi, hẳn là cô nên
cho cháu một lời bảo đảm chứ?”

Bà ấy nhún vai, đứng dậy đi
thằng vào phòng ngủ.

Khi bà ấy bước ra, trên tay
cầm một chiếc túi, nhìn tôi rồi nói:
“Đều ở trong này, những thứ này
đối với cô thật sự rất vô dụng, cô
giữ cũng là tai họa, tất cả đều đưa
cho cháu đấy.”

Tôi lật ra, nhìn kỹ một lần, về

cơ bản họ là những người đàn ông
quyền thế mà Lâm Uyên đã tiếp
xúc trong nhiều năm qua, tất cả
đều được ghi chú lại. Phần lớn là ở
nước ngoài và Giang Ninh.

Dưỡng như bà ấy chưa từng
động qua người trong thủ đô, xem
ra bà ấy vẫn là khá thông minh,
biết rõ danh tiếng của mình ð thủ
đô này rất quan trọng. Nếu không
thì bà ấy sẽ bị nhà họ Mạc ghét bỏ
khi trờ về bên cạnh Mạc Đình Sinh.

“Cô đưa tất cả cho cháu như
thế, cô không sợ cháu sẽ đổi ý
sao?” Tôi mð miệng, cất túi hồ sơ đi.

Bà ấy nhướng mày: “Tôi
không có lý do gì để nghi ngờ cháu
dâu mà cha tôi đã lựa chọn cả.”

Tôi sửng sốt, ngẫu nhiên hỏi:
“Với thực lực của cô, nếu như trở lại
Giang Ninh tiếp quản Phó Thiên thì
tương lai con của cô sinh ra cũng
có thể sống tốt.”

Bà ấy cụp mắt xuống, cười
nhạt, khuấy bát cháo trước mặt rồi
nói: “Cô ở Cố Nghĩa đã mười năm,
ngày bắt đầu tiến vào Cố Nghĩa đã
không nghĩ tới sẽ rời đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi