TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 325: Gặp lại người cũ (5)

 

Tôi cười: “Anh đến Hoàng An có việc
sao?”

“Thăm eml” Anh ta nói với ánh mắt
thẳng thắn: “Chú ba nói em đang ð Hoàng
An, nên anh mới đến.”

Tôi gật đầu mà không nói gì cả.

Tính ra anh ta cũng đã hơn 30 tuổi rồi,
thời gian trôi thật nhanh.

“Em định khi nào quay lại thủ đô?”
Anh ta nói mà không cần suy nghĩ trước.

Tôi hơi sửng sốt, rồi cười nói: “Em
không định về lại.”

Anh ta cau mày: “Tương lai của Tuệ
Minh tính sao đây? Con bé rõ ràng có thể

được tiếp cận với môi trường giáo dục tốt
hơn, sao em lại không muốn?”

Thời tiết có chút khô nóng, tôi đưa tay
nhéo nhéo lông mày, có chút cáu kỉnh:
“Thầm Minh Thành, chúng ta chỉ ăn cơm
thôi không được sao?”

Bạn đang đọc tại truyen.one

Chuyện sau này thì đề sau này từ từ
rồi bàn, tương lai còn dài lắm, giờ nói hết
rồi thì sau này còn nói gì đây?

Anh ta im lặng, không ăn mà chỉ nhìn
tôi ăn, một thói quen rất kỳ lạ.

Ngày bọn họ chưa tới Hoàng An, tôi
không nỡ đến ăn ð một nhà hàng đắt tiền,
bởi thật sự rất tốn kém, lương một tháng
của tôi thì hạn chế, thật sự không đủ để tôi
tiêu dùng hàng ngày.

Ra khỏi nhà hàng, tôi nhìn lên mặt trời
nóng hổi trên bầu trời, thành thật mà nói,
mùa hè ở Hoàng An rất nóng, khiến người
khác rất dễ cáu kỉnh.
“Để anh đưa em về nhé?”

Anh ta nói, như thể đang hỏi ý kiến
của tôi, tôi nghiêng mặt nhìn anh ta: “Anh
có muốn đi gặp Tuệ Minh không?”

Anh ta liền sửng sốt, có phần kinh
ngạc: “Có thể sao?”

“Anh là cậu của con bé mà, sao lại
không được chứ?”

Anh ta mỉm cười, cố gắng kìm nén
niềm vui.

Trường học.

Trong bốn năm kể từ khi tôi đến
Hoàng An, Tuệ Minh chưa từng gặp Thầm
Minh Thành, nhưng vì mấy ngày nay người
lạ cứ lần lượt xuất hiện nên dường như con
bé cũng đã quen rồi.

Lên xe, tôi và Tuệ Minh ngồi ở ghế
Sau, con bé ngước nhìn tôi, rồi nhìn về phía

ghế lái và mím môi: “Mẹ, chú cũng là bạn
của mẹ phải không?”

Tôi gật đầu: “Tuệ Minh, anh ấy là cậu
của con đấy, sau này con phải gọi là cậu
chứ không phải chú đâu nhé.

“Cậu?” Tuệ Minh sửng sốt.

Thẩm Minh Thành nghĩ rằng con bé
đang gọi anh ta, nên quay đầu lại, trên
khuôn mặt đầy niềm vui và cảm xúc không
thể tà được bằng lời.

“Nhìn đường!” Nhìn thấy phía trước có
một chiếc xe đang lao tới, tôi giật mình toát
mồ hôi lạnh.

May mà Thẩm Minh Thành phản ứng
nhanh, đánh tay lái đề tránh va chạm.

Anh ta đậu chiếc xe vào một bên
đường, rồi quay ra sau nhìn tôi và Tuệ
Minh, anh ta nhìn Tuệ Minh với một khuôn
mặt đẹp trai và có chút mong đợi, rồi nói:

“Tuệ Minh, con gọi lại một tiếng cậu lần
nữa đi.”
Con…

Tuệ Minh ngỡ ngàng, nhưng vẫn nhẹ
nhàng cất tiếng: “Cậu!

Khuôn mặt tuấn tú của anh ta lộ ra vẻ
vui mừng, rồi nhìn tôi với vẻ vô cùng thích
thú nói: “Xuân Hinh, em nghe gì không?
Con bé gọi anh là cậu!”

Tôi gật đầu, nhưng tôi có thể hiểu anh
ta rất rõ, anh ta cũng là một người cảm
thấy cô đơn trong lòng giống như tôi thôi,
có thề sống cả đời đề tìm kiếm thứ thuộc
về mình.

Một tiếng gọi cậu của Tuệ Minh khiến
anh ta rất vui mừng và ấm áp.

Anh ta rất hạnh phúc, nhưng cảm xúc
lại lẫn lộn, cảm xúc lẫn lộn ấy không phải là
vì tôi mà là vì người khác.

Sau khi đưa tôi và Tuệ Minh trở về,
ánh mắt anh ta dường như vẫn dõi theo
Tuệ Minh, với vẻ sâu thằm và xa xăm.

Anh ta có chuyện gì sao!

Mỗi lần về nhà là Tuệ Minh rất thích ra
sân sau để hái hoa quả, Tuệ Minh vừa đi,
tôi liền nhìn anh ta nói: “Có chuyện gì cần
em giúp sao?”

Anh ta liền tỉnh táo lại, sửng sốt, ánh
mắt có chút xa xăm: “Xuân Hinh, nếu như
em mang thai, nhưng cha đứa bé lại muốn
phá cái thai đó đi, thì em sẽ làm thế nào?”

Tôi nhìn anh ta, mắt tôi hơi nheo lại:
“Đứa bé vốn là con của anh rồi nên không
có lý do gì mà không muốn cả, Thẩm Minh
Thành, đừng phụ lòng mà khiến người
khác thất vọng.”

Anh ta ngơ ngác nhìn tôi, ánh mắt có
chút bối rối: “Anh không nói đứa nhỏ là của
anh”

Tôi mỉm cười: “Khi anh nhìn Tuệ Minh,
chắc hẳn anh đang nghĩ rằng nếu đứa trẻ
đó được sinh ra, thì sau này cũng sẽ dễ
thương như Tuệ Minh, có phải vậy không?

Anh ta mím môi ú ớ, có chút khó chịu
ngồi lên chiếc ghế mây đan.

Anh ta lấy hai tay ôm đầu, dường như
có vẻ rất lúng túng.

Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ta,
không khỏi an ủi: “Bất kể như thế nào, đã
là con của anh, thì anh không có lý do gì
để vứt bỏ đứa nhỏ mà không quản cả,
huống chỉ dù không muốn đứa bé, thì
Thẩm Minh Thành, anh cũng đừng khiến
bản thân phải hối hận.”

Anh đột ngột đứng dậy, có chút sững
sỡ nhìn tôi, sau đó nói: “Anh sẽ về thủ đô
một chuyến, vài ngày nữa anh sẽ lại đến
thăm em.”

Và rồi anh ta rời đi.

Nhìn anh ta bước đi xa, tôi không khỏi
mỉm cười, con người ta rồi sẽ chữa lành
được vết thương trong lòng thôi, có lẽ đó là
vì cuộc đời luôn đầy màu sắc, nhưng cũng
có lẽ là vì một đứa trẻ.

Tuệ Minh bước ra, trong tay còn khệ
nệ ôm quả dưa hấu, thấy Thẩm Minh
Thành không có ở đó, thì con bé liền nhìn
một vòng rồi nói: “Mẹ, cậu đâu rồi?”

Tôi cầm lấy quả dưa hấu của con bé
đặt qua một bên: “Cậu về rồi.”

Nhìn quả dưa hấu con bé hái về, tôi
không khỏi thờ dài: “Tuệ Minh, dưa hấu
này nếu không ăn hết sẽ bị hư mất.

Con bé cụp mắt xuống: “Con tường
cậu sẽ ở đây nên con mới hái nó.”

Tôi sửng sốt, rồi ngồi trên ghế mây

đan mà ôm con bé vào lòng, vuốt mái tóc
con bé và nói: “Tuệ Minh, con có muốn
đến sống ở thành phố của ông ngoại và
cậu không?”

Con bé nghiêng nghiêng đầu, suy
nghĩ một hồi, rồi lại nhìn tôi nói: “Mặc Bạch
cũng đi chứ?

“Ừm..!”

Tôi ngần người ra một chút, nghĩ một
hồi rồi nói: “Không đi, bạn ấy còn phải ở
cùng cha bạn ấy nữa.”

““Ô!” Con bé có chút mất hứng: “Nếu
như con đi rồi thì Mặc Bạch sẽ không có
bạn nữa.”

Suy nghĩ một hồi, con bé nhìn tôi và
nói: “Mẹ ơi, có phải con sẽ đến sống với
ông ngoại và cậu thì con sẽ có cha
không?”

Tôi sững sð trong giây lát, trong lòng

có một cảm giác không thể nói ra được,
đúng vậy, đứa trẻ nào mà chẳng hy vọng
mình có cha chứ.

Tôi nhìn con bé, trong lòng có chút áy
náy: “Tuệ Minh, có phải con rất muốn cha
phải không?”

Con bé cắn chặt miệng, rồi chăm chú
suy nghĩ và nói: “Vâng ạ, nếu con có cha,
cuối tuần con có thể cùng cha đi chơi như
với chú Nam rồi, cha cũng sẽ mua cho con
những món ăn, sẽ kể chuyện cho con nghe
và còn có thể nâng con lên cao như chú
Nam vậy đó ”

Tôi gật đầu, không biết phải nói thế
nào với con bé.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ cho
con bé biết về chuyện của Vũ Linh, cũng
chưa từng nghĩ đến việc sẽ đề Trịnh Tuấn
Anh biết về sự tồn tại của Vũ Linh.

Trong suốt bốn năm qua, tôi và đứa

trẻ này như đã trờ thành một, tôi không thể
nào yên lòng đề con bé sống cùng Trịnh
Tuấn Anh được.

Nhưng tôi đã đối xử tệ với con bé khi
không cho nó biết về cha mình.

Tôi ôm con bé vào lòng mà có chút
nghẹn ngào: “Vậy mẹ sẽ dẫn Tuệ Minh đến
thủ đô để tìm cha, đề Tuệ Minh có thề ở
bên cha mỗi ngày như những bạn khác,
được không?”

Con bé có chút kinh ngạc, trợn tròn
đôi mắt mà nói: “Thật sao? Mẹ, mẹ không
được lừa con đâu đấy.”

Tôi mỉm cười: “Có khi nào mẹ lừa Tuệ
Minh chưa nào?”

“Vậy, con dẫn theo Mặc Bạch được
không?” Con bé nói, đôi mắt đen láy nhìn
tôi, trông thật đáng yêu.

Tôi sửng sốt: “Tuệ Minh, Mặc Bạch
cần phải sống cùng cha của bạn ấy, nếu
như bạn ấy cùng chúng ta đến thủ đô, vậy
thì bạn ấy và cha bạn ấy phải xa nhau rồi,
con có hy vọng sẽ rời xa cha mình không?”

Con bé lắc đầu: “Con không chịu
đâu!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi