TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 357: Sau khi tôi gặp anh (1)

Tôi tìm được thứ gì đó đề ăn, tôi ngồi
trên ghế sofa và lướt qua các tiêu đề. Sau
vài lần lộ diện, cư dân mạng đã trờ nên
mạnh mẽ táo bạo hơn, họ có thể tìm ra
những gì đã xảy ra cách đây bốn năm và
đương nhiên cũng có thể tìm ra được thân
thế của tôi.

May mắn thay, mối quan hệ với nhà họ
Mạc vẫn chưa được công khai, mối quan
hệ của nhà họ Thẩm thì quá phức tạp và
vô tình đụng chạm đến pháp luật. Tất cả
phóng viên nhà báo dù rất tò mò nhưng
cũng biết điều mà thu bớt ý tứ dưới ngòi
bút của mình.

Thay vào đó, mọi sự chú ý đều tập

trung vào mối quan hệ giữa Cố Diệc Hàn
và tôi, và Phó Thắng Nam cũng tự nhiên bị
cuốn vào.

Tôi cứ nghĩ rằng những phóng viên
này sẽ phải bao vây ít nhất bốn năm ngày,
nhưng không ngỡ rằng khi tôi thức dậy đề
xem tình hình vào lúc chạng vạng tối, hầu
hết họ đã rời đi.

Mặc dù tôi không biết lý do là gì,
nhưng có lẽ liên quan đến Phó Thắng
Nam. Tuệ Minh không thể quay lại đây, vì
vậy cô bé chỉ có thể được Thẩm Minh
Thành đưa về nhà họ Thẩm.

Tôi định gọi cho Phó Thắng Nam để
hỏi tình hình, nhưng Mạc Thanh Mây đã
gọi tới.

Cô ấy luôn thích ăn ngay nói thẳng:
“Sao nào? Muốn cảm ơn tôi thế nào đây?”

Tôi sửng sốt một chút, nhưng không
phản ứng gì, ánh mắt rơi vào đám

phóng viên ở ngoài sân, sau đó có chút đờ
đẫn nói: “Là cô đuổi đám phóng viên đi
àm”

Cô ấy cười khẩy: “Không phải, cô
chưa đọc mấy bài báo kia sao? Tin tức đã
làm rúng động cả đất nước này rồi, cô vẫn
còn đang mơ à?”

Tôi ngồi lại ghế sô pha, bật máy tính
bảng lên, hàng loạt tiêu đề nóng đều là về
cô con gái lớn nhà họ Mạc, Mạc Thanh
Mây kết hôn với giáo sư.

“Cậu đặt tiêu đề này à?” Nói như thế
nào thì Hàn Trí Trung cũng là giáo sư của
một trường đại học nồi tiếng. Anh ta sinh
ra trong một gia đình bình thường, nhưng
năng lực cá nhân của anh ta rất đáng được
công nhận, đặt tiêu đề như vậy chắc chắn
sẽ làm giảm uy tín của Hàn Trí Trung.

Cô ấy bĩu môi nói: “Hàn Trí Trung bảo

7/M như vậy. Vốn dĩ tôi và anh ấy không

có ý định công khai chuyện kết hôn. Cô
biết đấy, một khi công khai chuyện hôn
nhân, đồng nghĩa với việc cuộc sống của
tôi và anh ấy sẽ bị phơi bày trước công
chúng, tôi thật sự ghét cảm giác này.”

“Chuyện của cô và Cố Diệc Hàn, vừa
nhìn là có thể biết có người cố tình để lọt
ra ngoài, cố tình đổ thêm dầu vào lửa.
Ngay cả những chuyện bốn năm trước
cũng bị lôi ra. Nếu những chuyện này là giả
thì cũng chẳng sao cả, mấu chốt là chuyện
này có thật. Cả nhà họ Mạc và Phó Thắng
Nam đều không muốn đề cô lộ ra trước
mắt công chúng. Dùng cuộc hôn nhân của
tôi và Hàn Trí Trung để đầy tin tức của cô
xuống, đây chính là lựa chọn tốt nhất rồi.”

Tôi đột nhiên phản ứng lại, ð thủ đô có
nhiều phóng viên như vậy, tin tức mà họ
chú ý đến chính là chuyện giữa một số
danh môn quý tộc và người nồi tiếng.

Năm nay Mạc Thanh Mây cũng đã
ngoài ba mươi tuổi. Tuy xuất thân danh gia
vọng tộc nhưng cô ấy không mấy quan
tâm đến việc dựng vợ gả chồng hay có
con cái gì cả.

Nhưng đối với công chúng, Mạc
Thanh Mây hoàn toàn vượt trội về ngoại
hình, xuất thân lẫn năng lực cá nhân. Trước
đây nhiều người đồn đoán rằng Mạc
Thanh Mây nhất định sẽ kết hôn với những
doanh nhân quý tộc, dù sao thì ai cũng
muốn tương lai của dòng họ nhà mình sẽ
ổn định và phồn vinh hơn.

Bây giờ cuộc hôn nhân của Mạc
Thanh Mây đã có tin tức, đối với công
chúng mà nói, đây chính là một chuyện
hay ho đề nói sau bữa ăn.

Không có gì ngạc nhiên khi hầu hết
phóng viên đã rời khỏi chỗ của tôi.

“Vậy cô và Hàn Trí Trung làm gì bây

giờ?” Một khi đã công khai đồng nghĩa với
việc đám cưới sẽ được tổ chức trước công
chúng.

Cô ấy nhàn nhạt nói, giống như không
phải chuyện gì lớn lao lắm vậy: “Còn có thề
làm gì? Chỉ là đám cưới công khai thôi mà,
nhưng mà có lẽ Hàn Trí Trung ở trong
trường sẽ được chú ý hơn.”

“Thực sự xin lỗi!” Tôi cảm thấy hơi có
lỗi: “Hôm qua tình cð gặp Cố Diệc Hàn.
Không ngờ lại có người cố tình chụp những
bức ảnh này.”

“Không sao đâu! Chỉ cần đè nó xuống
là được rồi.” Cô ấy dừng một lát rồi nói:
“Nhưng chuyện ăn uống, cô nhất định phải
xếp lịch đấy.”

Tôi buồn cười: “Nhất định rồi, tôi sẽ
thu xếp.”

Vào ban đêm.

Khi Phó Thắng Nam trở về, tôi đã ngủ
thiếp đi lúc nào không hay, tôi tỉnh dậy khi
nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng
tắm. Đọc full tại truyen one

Vừa tỉnh dậy nên còn vẫn còn hơi ngơ,
tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc,
Phó Thắng Nam bọc khăn tắm đi ra, có lẽ
anh sợ đánh thức tôi nên đèn trong phòng
ngủ vẫn không được bật.

Tôi di chuyền người và bật đèn ð đầu
giường, khi nhìn lại anh, tôi thấy anh cũng
đang nhìn tôi, vệt nước vẫn còn nhỏ trên
cơ ngực rắn chắc, mái tóc ngắn của anh
vẫn còn ầm ướt.

Nhìn thấy tôi đột nhiên bật đèn lên,
anh sửng sốt một chút, ánh mắt rơi vào
trên người tôi, khóe miệng tuấn tú hơi
nhếch lên, nở nụ cười: “Đánh thức em à?”

Tôi lắc đầu, tôi ngủ không quá sâu nên

ông phải bị anh đánh thức.

Anh bước đến gần tôi, vệt nước trên
người đã được lau khô nhưng vẫn còn
vương vài giọt trên tóc.

Tôi bật dậy, cảm lấy chiếc khăn trên
tay anh rồi lau tóc cho anh.

“Bên ngoài có phóng viên nào
không?” Mặc dù phần lớn phóng viên đều
bị Mạc Thanh Mây kéo đi, nhưng vẫn có
vài phóng viên đang đợi ở dưới lầu.

Anh thuận tay ôm tôi vào lòng và để
tôi ngồi trên đùi anh, chắc là vừa tắm xong
nên lồng ngực của anh hơi lạnh.

“Bi hết rồi” Trong lúc nói chuyện, anh
ghé cằm vào xương quai xanh của tôi,
nghe giọng nói có chút mệt mỏi.

“Ngứa, đừng!”

Anh lên tiếng, giọng nói trầm xuống:
“Ngứa ở đâu?”

Tôi mím môi không nói gì.

Giọng người đàn ông trầm thấp, mang
theo chút hàm ý khó giải thích: “Ăn tối
chưa?”

Tôi gật đầu: “Ăn rồi.”

Trước khi tôi nói xong, anh lại nhấp
một ngụm lên cồ tôi, hơi đau: “Đồ bịp bợm,
đồ ăn trong tủ lạnh vẫn còn y nguyên.”

Tôi: Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Ai lại sẽ quan sát cần thận như vậy?

“Em ăn vặt rồi, em không đói.” Tôi
thực sự không đói, mấy ngày trở lại thủ đô,
hình như tôi béo trở lại rồi.

Anh cau mày: “Đồ ăn vặt có thể no
sao?”

**********

Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện

Boss Ơi, Bà Chủ Quá Mạnh Mẽ

**********

“Có thể mà” Đối với con gái, điều đó
thực sự có thể.

Dưỡng như anh không nghe tôi nói gì
cả, tóc đã được lau khô, anh lập tức bế tôi
lên rồi bước xuống lầu.

Giọng người đàn ông trầm thấp, mang
theo chút hàm ý khó giải thích: “Ăn tối
chưa?”

Tôi gật đầu: “Ăn rồi.”

Trước khi tôi nói xong, anh lại nhấp
một ngụm lên cồ tôi, hơi đau: “Đồ bịp bợm,
đồ ăn trong tủ lạnh vẫn còn y nguyên.”

TỐ: 7

Ai lại sẽ quan sát cần thận như vậy?

“Em ăn vặt rồi, em không đói.” Tôi
thực sự không đói, mấy ngày trở lại thủ đô,
hình như tôi béo trờ lại rồi.

Anh cau mày: “Đồ ăn vặt có thể no
sao?”

“Có thể mà” Đối với con gái, điều đó
thực sự có thể.

Dưỡng như anh không nghe tôi nói gì
cả, tóc đã được lau khô, anh lập tức bế tôi
lên rồi bước xuống lầu.

Bây giờ là nửa đêm, sợ ngã nên tôi
quấn lấy cổ anh: “Phó Thắng Nam, anh
đưa em đi đâu vậy? Trễ như vậy rồi, anh
không buồn ngủ sao?”

Anh mím môi: “Xuống nhà ăn cái gì
đi.”

Tôi: “..

“Em thật sự không đói mà” Lúc nào
đói tôi sẽ tự mình ăn, tôi không phải trẻ
con mà phải đợi anh trờ về giám sát, thấy
anh vẫn đi xuống lầu, tôi lại mở miệng lần
nữa: “Muộn như vậy rồi, ăn xong không
tiêu hóa được đâu, chắc ngày mai lại bị
đau bụng đấy. ”

Anh cau mày, dừng bước chân rồi đưa
mắt xuồng nhìn tôi: “Thật sự không đói à?”

Tôi gật đầu và đáp lại một cách chắc
nịch: “Em không đói!”

Anh đặt tôi trở lại giường, tôi không

khỏi thờ phào nhẹ nhõm, thật sự thì ăn
khuya sẽ khiến dạ dày bị đau.

Thấy anh cúi xuống đè tôi và không
có ý định rời đi, đôi mắt đen sâu thằm nhìn
tôi, ý tứ không rõ ràng lắm.

Tôi sững sờ trong giây lát, không biết
phải làm gì: “Có chuyện gì vậy?”

Yết hầu của anh khẽ chuyền động:
“Anh đói.”

Tôi sửng sốt: “Vậy anh đi xuống ăn
cơm đi, em không đi đâu.”

Hơi thờ của anh gần sát bên tôi, có
chút kiềm chế: “Không cần đi xuống, ở đây
là được rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi