TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 480: Thủ đoạn đẫm máu (1)

 

Tôi cảm thấy choáng váng và thực sự không nghĩ tới họ bắt những cô gái này để sử dụng cho việc vận chuyển.

Trong thoáng chốc mấy cô gái khác cũng sững sờ, chúng tôi đã mất tích mấy ngày rồi tuy rằng biết mình đã bị người khác mua nhưng hoàn toàn không biết những người này đưa chúng tôi đi làm việc gì.

Lúc này nghe được anh ta nói chúng tôi mới biết được bỗng chốc không khỏi hít một ngụm khí lạnh, trong lòng cảm thấy may mắn nếu như lúc đó chúng tôi không chạy thoát, e rằng bây giờ đã trở thành công cụ vận chuyển cho người ta rồi.

“Tôi chỉ có thể nói cho anh biết rằng tôi đến đây một cách tình cờ, nếu như anh có thể đưa chúng tôi trở lại thì tôi có thể cho anh bất cứ điều gì anh muốn” Đây đã là một lời cầu xin rồi.

Người đàn ông đó hơi do dự nhưng giơ tay vỗ vào người đàn ông đang lái xe và trao đổi một lúc với anh ta.

Sau đó người đàn ông đó quay đầu nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ và nhíu mày lại một lúc, rồi mới nói với anh ta vài câu gì đó sau đó vẫn tiếp tục lái xe đi.

Sau khi trao đổi xong xuôi, người đàn ông da vàng nhìn về phía tôi và nói: “Chúng tôi có thể cân nhắc đến việc đưa cô đến Mong Hsat nhưng những người khác thì không được” Sau khi nói xong chiếc xe lập tức dừng lại và không chờ chúng tôi mở miệng đã có người bịt miệng chúng tôi lại sau đó kéo xuống xe.

Chúng tôi được đưa đến một biệt thự ven biển, trong biệt thự đứng đầy những người mặc đồ đen.

Ban đầu tôi nghĩ rằng năm người chúng tôi sẽ bị nhốt cùng nhau nhưng không ngờ lại bị tách ra khi vừa mới bước vào biệt thự.

Tôi được đưa lên lầu hai và nhốt vào một căn phòng còn khá sạch sẽ và ngăn nắp.

Khi cánh cửa đóng lại, người đàn ông da vàng ra hiệu cho người đàn ông mặc áo đen cởi sợi dây thừng trên người tôi ra rồi nhìn tôi lên tiếng nói: “Cô Xuân Hinh cô cứ nghỉ ngơi ở đây trong vài ngày tới đi, chúng tôi sẽ liên lạc với người có thể đưa cô trở lại Mong Hsat” Tôi sững sỡ trong chốc lát rồi lập tức hiểu ý của anh ta và cảm thấy khó hiểu nên cất tiếng hỏi: “Vậy còn các bạn của tôi thì sao?” Người đàn ông đó nhún vai và cau mày lại: “Cô Xuân Hinh tôi đề nghị cô đừng tiếp tục quan tâm đến những người khác nữa, có thể tự cứu mình là được rồi còn sự sống chết của những người khác không có liên quan gì đến cô hết” Nói xong anh ta quay lưng rời đi.

Vài ngày sau đó tôi đều bị nhốt trong phòng của mình, mỗi ngày sẽ có một người phụ nữ trung niên đưa đồ ăn cho tôi, bởi vì nghe không hiểu ngôn ngữ của họ nên dù tôi có hỏi người phụ nữ đó như thế nào thì bà ta đều không nói nửa chữ với tôi.

Phòng của tôi có ban công, từ ban công có thể ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài của căn biệt thự chỉ nhìn thấy biển cả mênh mông, mỗi ngày khi vừa đến đêm khuya từng tiếng sóng vỗ bờ, tôi không biết có phải là ảo giác của mình hay không.

Tôi luôn có thể nghe thấy tiếng la hét mơ hồ phát ra từ trong biệt thự như thể cực kỳ đau đớn.

Nhưng mỗi khi tôi hoàn toàn tỉnh giấc muốn nghe kỹ hơn thì âm thanh đó lại biến mất.

Khi tôi phát hiện có thêm mấy chiếc xe sang trọng màu đen đậu dưới lầu của biệt thự, lúc đó đã nửa đêm rồi, tôi bị đánh thức bởi tiếng la hét nên vội vàng chạy đến ban công tiếp tục nghe ngóng thì nhìn thấy.

Trong sân biệt thự những người đàn ông mặc áo đen xếp thành một hàng đứng ngay ngắn tất cả nghe không hiểu người đàn ông da đen và da vàng hỏi người phụ nữ đưa chúng tôi đến đây đang không nói nửa chữ . Từ ban công có bên ngoài của căn biệt mênh mông, mỗi ngày bình thường không có họ tiếng sóng vỗ bờ, tôi không hiểu ngôn ngữ của  họ, tôi dựa vào phỏng đoán.

Tiếng la hét mơ hồ người đàn ông mặc một bộ thể  thao cực kỳ đau đớn… tóc được chải lệch về một bên ‘oàn tỉnh giấc muốn sang trọng màu đen, nhìn từ lại biến mất. lạnh lùng.

Mấy ngày này hầu như tiếng Việt chỉ có duy nhất câu này.

Bà ta mở cửa ra rồi cung kính đi vào sau đó đứng ở cửa và cúi người mở miệng nói: “Cô Xuân Hinh cô cần phải tắm gội một chút rồi xuống lầu” Thật là hiếm thấy cuối cùng cũng có một câu tiếng Việt khác.

Tôi mím môi và ngước mắt nhìn bà ta: “Xuống lâu?” Bà ta gật đầu: “Anh Bảo đang ở dưới lầu đợi cô mong cô có thể nhanh chóng một chút” Tôi nhíu mày lại, anh Bảo? Chính là người đàn ông mặc bộ đồ trắng vừa bước vào biệt thự kia sao? Nói xong bà ta lập tức đi đến một bên và đặt quần áo cùng với trang sức đã chuẩn bị từ trước sang bên cạnh sau đó bắt đầu đi vào phòng tắm mở nước, ý tứ rất rõ ràng muốn tôi nhanh chóng tắm gội thay quần áo.

Tôi do dự một lúc, nhìn thấy bà ta vẫn luôn nhìn tôi với sắc mặt hơi u ám, rõ ràng là vô cùng không hài lòng với sự lề mề của tôi.

“Cô Xuân Hinh làm phiền cô nhanh nhẹn một chút” Bà ta mở miệng người đã đi đến bên cạnh tôi, tôi nghĩ nếu như tôi không tắm thì rất có thể bà ta sẽ lôi tôi đi vào và giúp tôi tắm gội.

Thấy bà ta tiến lại gần tôi tôi đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm, cố ý kéo dài thời gian tắm rửa.

Vì sao người đàn ông tên anh Bảo đó lại muốn gặp tôi? Nhìn vào thái độ của Danwei và Dantu đối với anh ta thì chắc hẳn anh ta là cấp trên của họ.

“Cô Xuân Hinh cô đã tắm xong chưa?” Bên ngoài phòng tắm người phụ nữ lên tiếng thúc giục.

Tôi mím môi và tắt vòi hoa sen sau đó thay quần áo rồi mở cửa.

Người phụ nữ ở ngoài cửa đã có chút lo lắng nhưng may là vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình rồi nhìn tôi và khẽ nói: “Cô Xuân Hinh anh Bảo đang đợi cô đó làm phiền cô xuống lầu một chút” Tôi cười nhạt nhưng vẫn mở miệng nói: “Lễ nghỉ của quốc gia các người thật là kỳ lạ, trước khi gặp người khác còn phải tắm rửa thay quần áo hơi giống với việc đi gặp Phật tổ vậy” Người phụ nữ không nói thêm gì nữa chỉ là làm một động tác mời.

Từ lúc bước vào biệt thự cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên tôi ra khỏi phòng, cầu thang xoắn ốc lộng lẫy được trang trí bằng sứ pha lê càng hiện lên vẻ xa hoa.

Tôi từng bước đi theo cầu thang xuống lầu sau đó từ từ nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở bàn trà trong phòng khách.

Đúng lúc này anh ta đang nhàn nhã pha trà xanh trong tay, một ấm nước nóng chậm rãi rót vào trong chén ủ được làm bằng inox, trà xanh vốn yên tĩnh nằm trong chén bắt đầu chuyện động theo dòng nước nóng đang sôi trào, nhưng lại mang theo một chút lạnh lếo không thể diễn tả được bằng lời.

Danwei và Dantu ngồi trước mặt của anh Bảo và nhìn anh ta pha trà mà hơi run rẩy, tôi thấy anh Bảo đưa nước trà đã pha cho họ.

“Thưa anh, cô Xuân Hinh đã đến rồi ạ” Người phụ nữ đi đến bên cạnh bàn trà cúi người quỳ gối xuống và lên tiếng.

Anh Bảo vẫn không hề nhúc nhích, động tác pha trà trong tay vẫn tiếp tục như cũ, như thể không nghe thấy giọng nói của người phụ nữ kia thay vào đó anh ta đặt tách trà lên môi rồi thổi nhẹ.

Đôi mắt đen nhánh và sắc bén nhìn về phía Dantu sau đó mở miệng hỏi: “Đá quý ở bên Wa State đã ra sản phẩm mới hay chưa?”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi