TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 573: Mắt thấy tình yêu, hạnh phúc ngập tràn (2)

 

Anh vươn tay cầm lấy hũ kem dưỡng thể trên tủ, nhìn phần diễn giải, rồi ánh mắt rơi trên người tôi, ưu nhã phun ra mấy chữ, “Kem dưỡng thể?” Tôi…

Cái này là do Âu Dương Noãn tặng, cô ấy cho rằng tôi quá gầy, lại cần phải bắt kịp xu hướng skincare bây giờ nên mới bỏ ra một đống tiền để mua. Nhưng hình như tôi dùng không có tác dụng.

Anh cong môi, bóp tay vài cái rồi bế tôi vào trong lòng, nói: “Từ nay về sau, để tôi hầu hạ Phó phu nhân những chuyện này” Tôi bị sốc, nắm lấy tay anh ấy ngay lập tức, “Phó Thắng Nam, anh đang làm gì vậy?” “Bôi nó cho eml” Anh cười một cách quyến rũ, và bàn tay bắt đầu di chuyển.

Cơ thể bỗng trở nên nhạy cảm, tôi dựa vào anh ấy và nói: “Anh khoan tính chuyện rút khỏi dự án làng Hòa An. Đúng là hiện giờ đang khó khăn, nhưng có lẽ sau khi chuyện này qua đi, mọi thứ sẽ ổn định hơn.

Ngoài ra, chẳng phải công nghệ AI của tập đoàn Phó Thiên bị đánh cắp rồi sao? Ngay cả khi anh rút khỏi sự án này, để tìm công ty khác hợp tác, anh vẫn phải giải quyết vấn đề tương tự. Ngoài ra, nhân viên hai công ty vẫn đang phối hợp với nhau, làm việc chung nhiều như vậy, chắc chắn sẽ có những hiểu biết ngầm”

Thân thể bị kích thích, tôi không khỏi cắn môi, chống lại: “Anh hôm nay có chuyện gì à?” Phó Thắng Nam dường như không có tâm trạng để nói về chủ đề khác, chỉ trả lời tôi cho có lệ: “Thì cũng toàn chuyện dự án làng Hòa An”

Tôi biết rằng dự án này chưa ổn định ở một mức độ nào đó, tôi không thể không đẩy anh ra, để anh thôi chạm vào mình, rồi quay lại giường nói: “Ngủ đi!” Anh cười bất lực, “Em đúng là không có lương tâm. Phó Thiên là của chồng em, thì em không để ý, chỉ chăm chăm cho Tập đoàn Thuận Phát, đúng là chân trong chân ngoài mài!” Tôi trùm chăn và nói, “Ít ra trong Tập đoàn Thuận Phát, em còn có thể nhận được phần lợi nhuận lớn sau dự án này, chứ Phó Thiên có cho em được cái gì đâu.” Bất lực, anh nằm xuống bên cạnh tôi, chui vào chăn bông và nói: “Em muốn bao nhiêu, anh có tiếc em cái gì đâu” “Không giống nhau, đây là tiền em tự mình kiếm được” Tôi nói, eo thấy ngứa.

Anh buồn cười, có chút bất lực, “Anh nghĩ cần phải làm em thoải mái” Nói xong liền động thủ, tôi thật sự không chịu được.

Mấy lần nhịn không được lại cầu xin lòng thương xót, “Phó Thắng Nam, em không chịu được nữa, anh mau nhanh đi… a, anh như thế này, em sẽ không cùng anh trở về thủ đô đâu” Phó Thắng Nam dừng lại, vùi đầu vào vai tôi và cười. Trong thời gian bên nhau, chúng tôi đã nhiều lần cảm nhận được hạnh phúc. Cái gọi là hạnh phúc là nhìn núi ngang biển, bởi vì nó rất xa và ngoài tâm với nên mới thấy nó thật đẹp và hoàn mỹ.

Người trên cầu nhìn cảnh vật, và họ cũng là cảnh vật trong mắt người khác.

Nửa đêm, tôi quá mệt mỏi, nhanh chóng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, đầu óc choáng váng, cảm giác có thứ gì đó lồng vào ngón tay mình, không khỏi lẩm bẩm thu lại tay lại, “Cái gì đấy?” Giọng nói trầm ấm của Phó Thắng Nam truyền đến, “Nhẫn cưới!” Nói xong, anh ấy cắn môi tôi.

Tôi sửng sốt một chút, sau khi tỉnh táo lại, mới khoan thai ôm lấy anh, mở môi hôn lên miệng anh, buồn ngủ nói: “Chúng ta đã là vợ chồng rồi!” Khi rời thủ đô, tôi đã để lại chiếc nhẫn và thẻ ngân hàng trong biệt thự, không ngờ rằng anh vẫn luôn mang theo.

Dưới ánh đèn mờ áo, Phó Thắng Nam mỉm cười, giọng nói khàn khàn: “Tuổi ba mươi chính là tuổi đẹp nhất, anh không hề thấy em già!” Rồi anh đè lên người tôi, dễ dàng nắm lấy môi †ôi và hôn thật sâu.

Dự án ở làng Hòa An đã bị dừng lại, và những ngày tiếp theo chắc chắn sẽ nhàn rỗi hơn.

Nhưng cũng vì điều này, tâm trạng ai cũng như lửa đốt.

Âu Dương Noãn đã bình phục và được xuất viện, cô ấy vội vã đến Tập đoàn Thuận Phát đưa tôi và Linda đi ăn.

“Hai người nóng vội như vậy cũng vô ích. Dự án có thể khởi động được hay không còn phụ thuộc vào tình hình của các lãnh đạo. Hai người lo lắng cũng vô ích. Tốt hơn hết hãy ăn uống cẩn thận và chăm sóc tốt cho bản thân” Cô lẩm bẩm trong xe.

Linda trong phờ phạc, cô trang điểm rất nhẹ, có vẻ như gần đây đang rất lo lắng về điều gì đó.

Tôi ổn hơn. Mặc dù Phó Thắng Nam bận nhưng anh ấy luôn về vào tối muộn. Thậm chí còn có biện pháp giúp tôi không muốn thức khuya, ngược lại còn có thể ngủ ngon.

Linda thở dài: “Tôi không muốn vội vàng như vậy, nhưng dự án bị dừng càng lâu, chi phí càng cao, tổn thất của công ty càng lớn!” Đúng là nhân viên chính chịu trách nhiệm cho dự án này. Như lời cô ấy nói, có hơn một trăm công nhân ở làng Hòa An, lương tháng mỗi người ít nhất là 14 triệu một tháng. Dự án chậm một tháng, tương đương với lãng phí một tháng chỉ phí nhân công. Cho dù Tập đoàn Thuận Phát có tiền cũng không thể lãng phí như vậy.

Âu Dương Noãn mở miệng nói: “Nhưng bây giờ lo lắng thì được gì? Chúng ta có giải quyết được gì không. Bây giờ việc cần nhất là phải ăn ngon miệng, đừng nghĩ tới chuyện tiêu cực gì cả.

Chúng ta đến nơi rồi kìa!” Nhà hàng Hải Thiên.

Linda xuống xe ngạc nhiên nói: “Cô Âu Dương, chúng tôi đều biết cô có tiền, nhưng cô đâu cần phải kiêu ngạo như vậy. Một bữa ăn ở đây bằng mức lương tối thiểu trong một tháng. Chúng tôi yêu tiền lắm, không gánh được đâu

Đọc full tại truyen.one nhé.” Âu Dương Noãn đưa chìa khóa xe cho nhân viên đậu xe, nói: “Cô đừng có cường điệu như vậy chứ, đừng tưởng tôi không biết, cô đã từng ăn ở những nơi cao cấp hơn thế này nhiều. Cô đừng có mà nói dối tôi, mà hôm nay là tôi mời nên cô không cần phải trông như thế này” Linda đưa tay lên miệng, ho khan một tiếng: “Nói dối đâu, mấy ngày nay tôi thực sự đói kém, không có tự tin ăn sang chảnh” Thành phố A là thành phố cấp hai phía Tây Nam, so với các thành phố cấp một, kinh tế có chậm phát triển hơn, nhưng không có nghĩa là thành phố này không thịnh vượng.

Hải Thiên, như tên gọi, là nhà hàng phục vụ những món ăn tốt nhất, tinh tế nhất và đắt tiền nhất.

Không vào phòng riêng ở trong sảnh, Âu Dương Noấn tại quầy bar kiểu Âu, chào hỏi lễ tân.

Dường như nhân viên rất quen thuộc với cô, một người phục vụ bước tới mang theo menu, Âu Dương Noãn gọi món rồi nhìn về phía chúng tôi và nói: “Phần lớn ở đây là hải sản. Đừng lo lắng về việc tăng cân, ăn nhiệt tình vào ” Linda không nói nên lời, “Hóa ra đến đây ăn vì sợ mập sao?” May mắn thay, không khí hài hòa, phục vụ tận tình, màu sắc món ăn đẹp và ngon. Sau bữa ăn, tôi thực sự cảm thấy thỏa mãn.

Không khỏi thích thú, Âu Dương Noãn gọi rượu đi, còn rót một ly cho Linda uống.

Trong men rượu, Âu Dương Noãn và Linda nói về Mục Dĩ Thâm. Âu Dương Noấn có chút thất vọng, “Yêu nhau thật là chán. Thành thật mà nói, Linda, tôi cực kỳ ghen tị với cô hiện giờ. Cô có con – một gia đình riêng và cô vẫn tự do, tự tại. Tuy rằng nuôi con có chút mệt nhọc, nhưng không có tên đàn ông đáng ghét nào làm cho phiền lòng, thật sự là quá tốt mà”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi