TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 610: Cầu mà không được (4)

 

Một câu “ký sinh trùng’ khiến Mạc Hạnh Nguyên đập bàn nhảy dựng lên: “Thẩm Xuân Hinh, cô Cô ta rất tức giận, giờ khắc này, một đôi mắt đẹp hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi, cô ta cắn răng nói: “Cô nói tôi không biết xấu hổ?” Nhìn cô ta, tôi gật đầu, phát âm chuẩn xác: “Đúng, không biết xấu hổi” Nhiều năm như vậy, tôi luôn không thích cãi nhau với người khác, càng không muốn mắng chửi người khác quá mức, nhưng hôm nay, là do Mạc Hạnh Nguyên được nước lấn tới.

Có lẽ, cô ta sẽ không đem chuyện mình biết hôm đó nói ra, nhưng gần như không quan trọng nữa, cô ta là phụ nữ, sẽ không để tâm đi điều tra chuyện tối đó, biết được những điều này, hơn phân nửa là từ chỗ Kiều Cảnh Thần.

Lấy tin tức từ chỗ cô ta còn không bằng đi hỏi Phó Thắng Nam, cầm chiếc túi trên bàn lên, tôi chuẩn bị rời đi.

Có lẽ bị người ta sỉ nhục như vậy, trong lòng cô ta ít nhiều gì cũng có hơi khó chịu, lửa giận ngập trời nghẹn cả nửa ngày không có chỗ phát ra, cuối cùng nhìn bóng lưng của tôi mà mắng to: “Thẩm Xuân Hinh, mày tưởng mày là cái thá gì, anh Thắng Nam đối với mày cũng chỉ là mê mụi nhất thời thôi, mày thật sự tưởng bản thân giỏi lắm sao, nếu mày thật sự có bản lĩnh thì tại sao nhà họ Mạc lại không công khai nhận mày với bên ngoài, không phải vì mày thiếu bản lĩnh sao!” Tôi cười lạnh, không thèm nghe tiếp những lời sau đó nữa.

Ra khỏi quán cà phê, tôi thở ra một hơi thật dài, lúc chuẩn bị đi về, ánh mắt dừng lại trên mấy chữ ngoằn ngoèo ở không xa, trong lòng không khỏi bắt đầu nghẹn lại một cách khó chịu.

Phó Thắng Nam gọi đến, tôi không muốn nghe máy cho lắm, do dự một lát, vẫn là cúp máy, bây giờ đi về sẽ càng khiến tâm trạng †ồi tệ hơn.

Tôi quyết định đi lang thang vô định trên con đường chen chúc.

Không biết đã đi được bao lâu, thời tiết đầy sương mù, còn hơi có tiếng sấm vang lên, lúc tôi nhận ra trời mưa, thì quần áo đã ướt nhẹp rồi.

Khi sực tỉnh lại, tôi cũng không biết bản thân đang ở đâu, có lẽ đang ở một con hẻm nhỏ nào đó.

Lúc định quay về, tôi phát hiện hình như bản thân lạc đường rồi, nhất thời không biết phải làm saol Quanh quẩn tại chỗ một lúc lâu, lúc tôi mở điện thoại định xem bản đồ hướng dẫn thì thình lình phát hiện có người đứng sau lưng mình.

Quay mạnh đầu lại, nhìn thấy người đó, tôi ngơ ra khoảng mười giây, tìm lại cái tên đã hơi xa lạ trong đầu—Danweil Sao anh ta lại ở đây? Đọc full tại truyen . one nhé. Tôi nắm chặt góc áo, cố ép bản thân bình tĩnh, nhìn anh ta nặn ra một nụ cười: “Danwei, đã lâu không gặp!” Anh ta mím môi, nhìn tôi, đôi con ngươi đen như có thể nhỏ ra mực, hồi lâu, anh ta thốt ra vài chữ: “Cô Xuân Hinh, đã lâu không gặp!” Nơi này vắng vẻ, không có người, nói không sợ là giả.

Càng huống hồ tôi không biết mục đích anh ta tìm đến tôi là gì, tuy rằng cố giữ vững bình tĩnh, nhưng tay vẫn không ngừng run rẩy.

Thấy anh ta không nói gì chỉ nhìn tôi, tôi thở ra một hơi, nhìn anh ta nói: “Anh về nước lúc nào vậy? Đã ăn cơm chưa?” Trên trời có tia chớp, hạt mưa nhỏ vụn đang không ngừng rơi xuống, sắp mưa rồi.

Anh ta nhìn tôi, không trả lời câu hỏi của tôi: “Đừng chạy loạn nữa, Bảo Khôn đã vào nước rồi, căn nhà ở Myanmar đã bị đốt, rất nhiều hàng hóa đều bị lộ, hắn ta đã tổn thất nghiêm trọng, nếu để hắn tìm được các người, thì các người sẽ rất thảm!” Nói xong, anh ta xoay người, quần áo mỏng manh trên thân hình to lớn bị mưa làm cho ướt nhẹp, ướt đến mức khiến anh ta có phần nhếch nhác.

Tôi vô thức mở miệng gọi anh ta: “Danweil” Anh ta dừng lại, không quay đầu nhìn tôi, dường như đang đợi tôi nói gì đó.

“Anh sống vẫn tốt chứ?” Tôi không biết tại sao bọn họ lại muốn nhập cảnh, anh ta rất đen, ở trong thành phố này không thích hợp, không giống với dáng vẻ tôi gặp anh ta lúc trước, anh ta của lúc này, rất thảm hại.

“Rất tốt!” Trả lời cho tôi hai chữ, anh ta bèn trực tiếp rời đi, không có ý muốn dừng lại.

Tôi đứng trong hẻm một hồi, mưa càng lúc càng lớn, nhưng không bao lâu, người vẫn luôn làm vệ sĩ đi theo phía sau đã bật ô che trên đầu Tôi.

“Anh ta đi theo tôi rất lâu rồi sao?” Tôi mở miệng, lời này đương nhiên là hỏi vệ sĩ.

Anh ta gật đầu: “Được một đoạn thời gian rồi!” “Phó Thắng Nam cũng biết?” “Tổng giám đốc Nam chỉ biết có người theo dõi cô, nhưng không biết đối phương là ai” Tôi gật đầu, không hỏi nữa.

Vệ sĩ đưa điện thoại cho tôi, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Nam bảo cô nghe điện thoại!” Tôi mím môi, không nhận điện thoại, lạnh nhạt nói: “Đưa tôi về đi!” Tuy anh ta hơi sững sờ nhưng vẫn gật đầu, dẫn tôi rời khỏi con hẻm nhỏ, đưa tôi lên xe.

Về đến biệt thự thì trời đã tối rồi, trong biệt thự tối đen, nhìn cứ như không một bóng người, nhưng trong vườn có một chiếc Bentley đen đang đỗ, là của Phó Thắng Nam.

Anh về rồi.

Hít sâu một hơi, tôi mới đi vào, mở cửa, đứng tại cửa đổi giày, bật đèn.

Trong phòng khách, khuôn mặt người đàn ông âm trầm đen kịt, trên khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy tức giận lạnh lùng, giận rồi sao? Tôi nhàn nhạt nhìn anh một cái, bốn mắt nhìn nhau, tôi lạnh nhạt dời đi tâm mắt, sau đó không rên một tiếng mà đi thẳng lên lầu.

Còn chưa vào phòng, cổ tay đã bị anh nắm lấy, bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp: “Tại sao không nghe máy? Người hôm nay em gặp là ai?” Tôi hơi mệt, bị ướt mưa, quần áo đều ướt đẫm, nên tôi không muốn nói chuyện với anh, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Một người bạn cũ, điện thoại tắt máy rồi!” Sau đó liền gỡ tay anh ra, trực tiếp vào phòng ngủ, cầm áo choàng tắm định vào phòng tắm, nhưng lại bị thân hình thon dài của anh cản lại: “Thẩm Xuân Hinh, anh đã nói rồi, bất cứ chuyện gì cũng đừng sử dụng chiến tranh lạnh!” Tôi ngừng lại, nâng mắt nhìn anh, mở miệng nói: “Em vừa ướt mưa, có thể để em tắm xong rồi nói không?” Con ngươi đen của anh hơi ngẩn ra, sững sờ, sau đó nói: “Đi tắm ngay!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi