TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 705: Sự kinh tởm của Mục Dĩ Thâm (4)

 

Tuệ Minh khóc vô cùng thương tâm, không ngừng kêu đau, anh ta nhìn con bé như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, chỉ nhìn bác sĩ rồi nói: “Muốn kiểm tra gì thì nhanh lên đi!” Các bác sĩ theo Trịnh Tuấn Anh thực hiện các mục kiểm tra sức khỏe. Kiều Cảnh Thần cũng đến, bên cạnh là Mạc Hạnh Nguyên, nhìn vào biểu hiện cứng nhắc khó chịu giữa hai người thì có vẻ họ đã cãi nhau.

Trịnh Tuấn Anh đi kiểm tra. Phó Thắng Nam và Mạc Hạnh Nguyên dường như có chuyện gì đó muốn nói với nhau, hai người họ liên đi ra ngoài.

Tình cảm mà Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh dành cho Mạc Hạnh Nguyên rất kỳ lạ.

Là chán ghét, nhưng lại dường như có gì đó phức tạp. Thực ra thì có thể hiểu được. Lúc đầu, hai vợ chông họ đã dành hết sự cưng chiều bao bọc cho Mạc Hạnh Nguyên, muốn đem tất cả tình yêu thương bù đắp cho cô ta, nhưng cũng chính vì cô ta mà họ đã vô hình chung gây ra cho tôi những tổn thương không thể nào lấp đầy được.

Nói trách Mạc Hạnh Nguyên, nhưng cuối cùng mọi chuyện đều do họ tự nguyện cả, nhưng nếu nói không trách cô ta, thì nguồn gốc của tất cả những chuyện này đều là do cô ta gây chia rẽ mà ra. Mọi thứ đến cuối cùng vẫn là không có cách nào nói rõ được.

Có lẽ cũng vì vậy, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh đã không công khai chối bỏ thân phận được thừa nhận của Mạc Hạnh Nguyên khi đó. Lúc này gặp nhau họ đương nhiên sẽ cảm thấy xấu hổ.

Có lẽ trong lòng cô ta cũng đang trăn trở như vậy, nên khi đối mặt với họ, cô ta mới cảm thấy hỗn độn khó nói.

Cuối cùng thì vẫn là sự ngượng ngập khó xử kéo Mạc Hạnh Nguyên ra khỏi phòng bệnh, ngồi ở khu vực nghỉ ngơi lối hành lang, tôi cũng theo ra rôi ngồi xuống bên cạnh cô ta.

Cô ta liếc tôi một cái, thờ ơ nói: “Anh Thắng Nam ở bên cạnh cô đúng là gặp phải nhiều chuyện xui xẻo, nói cô là sao chổi không sai chút nào.” Đối với sự giễu cợt của Mạc Hạnh Nguyên, tôi lại không quan tâm cho lắm, nhẹ nhàng nói: “Tôi cứ cho rằng đến hiện tại cô cũng phải nghĩ thông được chuyện cô mãi mãi không bao giờ xen vào được vào giữa tôi và Thăng Nam rồi chứ, không ngờ cô vẫn mãi sống trong ảo tưởng” “Cô…”

Cô ta trừng mắt nhìn tôi, nổi giận đùng đùng: “Thẩm Xuân Hinh, cô có gì đáng để kiêu ngạo chứ? Cô thật sự cho rằng mình giỏi giang lắm à?

Anh Thăng Nam sớm muộn gì cũng sẽ từ bỏ một người phụ nữ như cô thôi: “Tôi có thai rồi!” Nhìn bộ dạng nhe nanh múa vuốt của Mạc Hạnh Nguyên, tôi không thể nào bình tĩnh hơn mà thốt ra một câu, điềm đạm nhìn cô ta mỉm cười: “Gia đình của tôi và Thắng Nam càng ngày càng tốt lên rồi, chúng tôi sẽ mãi mãi ở bên nhau đến hết phân đời còn lại” Nhìn vẻ mặt cô ta dần dần biến dạng, tôi chợt thấy có chút thương cảm.

Sau bao nhiêu năm trôi qua, Mạc Hạnh Nguyên dường như vẫn luôn sống trong cái bóng của người khác, không bao giờ biết được thứ mình muốn là gì.

“Vậy thì sao chứ, có thai rồi thì sao? Chỉ cần tôi xuất hiện, tất cả mối quan hệ giữa hai người sẽ tan vỡ. Anh Thắng Nam sẽ không buông bỏ tôi đâu, càng không thể bỏ mặc tôi không quan tâm.

Thẩm Xuân Hinh, cả đời này cô cũng đừng mong được bình yên.” Tôi nhìn cô ta, không tức giận, không nổi điên, cũng không mỉa mai, mà điềm tĩnh nói: “Mạc Hạnh Nguyên, đã bao giờ trong một đêm khuya yên tĩnh cô chịu suy nghĩ nghiêm túc về cuộc đời của mình hay chưa?”

Cô ta sững sờ một lúc rồi trừng mắt: “Liên quan méo gì đến cô !” Tôi nhún vai, nhàn nhạt nói: “Từ khi sinh ra cô đã sống dưới sự bao bọc của cha mẹ, rồi đến anh trai cô Lâm Trí Lân, sau đó là Phó Thăng Nam và Kiều Cảnh Thân. Trước đó tôi luôn không hiểu tại sao lại có một người phụ nữ có thể ngu dốt được như cô. Sự ra đi của cha mẹ và anh trai cô dường như không khiến cô hiểu ra rằng làm người thì không thế mãi dựa vào người khác để sống.

Nhưng cô đã bao giờ nghĩ đến chuyện nếu một ngày Phó Thăng Nam và Kiều Cảnh Thần đều không ở đây nữa, cô sẽ sống như thế nào hay chưa? Nhiều năm ăn bám như vậy gần như khiến cö quên mất con người nên sống như thế nào rồi thì phải!” Vậy thì đã sao? Kế cả khi tôi không biết gì, cũng sẽ có người nuôi tôi, chăm sóc cho tôi. Còn cô mãi mãi không bao giờ có được những thứ này!”

Cô ta nói có vẻ vô cùng tự hào về tất cả những điều đó Tỏi không nhịn được cười: “Ừm, đúng vậy, có người nuôi, có người chăm sóc đích thực là năng lực bản lĩnh của cô. Trên đời này quả thật có rất nhiêu người kém cỏi nhưng lại sống rất tốt, ví dụ như cô chẳng hạn.

Đột nhiên tôi hiểu ra tại sao cô lại gặp được Phó Thăng Nam trước tôi nhưng cuối cùng anh ấy lại chọn yêu và kết hôn với tôi rồi. Tôi cũng hiếu tại sao Kiều Cảnh Thần rõ ràng rất thích cô nhưng lại càng bị say mê bởi Lâm Diên cần cù nhiệt tình hơn.

Mạc Hạnh Nguyên, dường như trước giờ cô chưa từng hiểu răng, một người đàn ông có thể nuôi cô, chăm sóc cho cô, ban đầu có thể chỉ vì niềm tin, một khi thời gian dài rồi, đối với một người phụ nữ giống như phế vật, sớm muộn gì họ cũng sẽ từ bỏ mà thôi. Còn cô, giống như chiếc túi ni lông bị vứt bỏ bám vào thân cây, không những vô dụng mà còn làm ô nhiễm môi trường.

Trong thời gian ngăn có thể không có gì, nhưng về lâu dài, ảnh hưởng đến mồi trường thì khỏi phải nói, còn ảnh hưởng đến cả mỹ quan. Dần dần sẽ khiến người ta chán ghét, cuối cùng là vô tình mà đem đi tiêu húy. Tôi không hiểu tại sao cô lại có thể tự hào về việc mình chẳng biết cái gì được nhỉ? Nhưng tôi vân là nhắc nhở cô một câu, rác rưởi thì cuối cùng vân sẽ bị tiêu hủy mà thôi.”

Cô… Những lời này thật sự quá đôi khó nghe. Cô ta tức đến nói đứng lên khỏi chỗ ngồi, tức đến toàn thân run rẩy, ngón tay cô ta chỉ vào tôi cũng run rấy theo: ‘Cô dựa vào cái gì nói tôi như vậy hả? Cô nghĩ mình là cái thá gì? Thấm Xuân Hinh, cô với tôi thì có cái quái gì khác nhau cơ chứ? Cô cho răng mình mang thai rồi thì đc ý lắm sao? Tôi nói cho cô biết, có thai rồi thì vân có sảy được!”

Nhìn thấy cô ta u ám bước về phía mình, tôi liên nhận thức được việc cô ta sẽ làm tiếp theo đó, liên cảnh giác chuẩn bị tự vệ. Nhưng Mạc Hạnh Nguyên chưa kịp chạm vào tôi thì tôi đã được người nào đó ôm vào lòng, còn cô ta bị đấy một cái ngã nhào xuống đất Giọng nói lãnh đạm của Phó Thăng Nam vang lên bên tai tôi: “Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô.

Nếu như cô dám làm tổn thương đến cô ấy dù chỉ một chút thôi, đừng trách tôi trở mặt không nhận người quen! Mạc Hạnh Nguyên ngã xuống đất, đột nhiên sững người, nhìn chúng tôi, hai mắt đỏ hoe, à không phải, là đang nhìn Kiều Cảnh Thần, người vừa bước tới bên cạnh tôi. Kiêu Cảnh Thân nhìn cô ta một cách thờ ơ lạnh nhạt.

Nếu là trước đây thi trong tình huống này, sợ rằng anh ta đã sớm đau lòng mà đỡ cô ta dậy rồi Nhưng không, hai tay Kiều Cảnh Thần dửng dưng đút túi, chỉ lạnh lùng nhìn Mạc Hạnh Nguyên trên mặt đất, như thể đang nhìn một người xa lạ Hai mắt cô ta đỏ hoe, nhìn chúng tôi khóc lóc: “Tại sao, tại sao mấy người đều bắt nạt tôi? Rõ rằng người bị thương là tôi, dựa vào đâu mà ăn hiếp tôi chứ? Chỉ vì tôi không có gia đình ư?

“Đủ rồi!” Kiều Cảnh Thần thờ ơ nhìn cô ta: “Cô gây chuyện đủ chưa? Đủ ghê tởm hay chưa? Hơn mười năm rồi cô còn diên chưa đủ sao? Chưa chán hay sao?” Anh ta đột nhiên nổi giận, là điều tôi không ngờ tới và có lẽ cũng là điêu Mạc Hạnh Nguyên không ngờ tới. Cô ta thản thờ nhìn Kiên Cảnh Thần, ngờ vực hỏi: “Ý anh là gì?” “Hừ!”

Anh ta cười lạnh: “Ý tôi là gì cô không hiểu sao? Mạc Hạnh Nguyên, không lẽ cô không thấy mình ghê tởm hay sao? Cô định dùng chiêu giả vờ đáng thương này diên đến bao giờ nữa? Nhiều năm như vậy, cô thật sự cho rằng tất cả chúng tôi đều là đồ ngu, không có đầu óc ư?

Xem màn kịch khổ sở của cô, không vạch trần cô là coi như nể mặt anh trai cô rồi. Cô năm lần bảy lượt không biết ăn năn hối lỏi. Nếu đã như vậy, cô trở về Giang Ninh đi, sau này đừng bao giờ xuất hiện bên cạnh tôi nữa. Đã nhiều năm như vậy, bất kế là tôi hay là Thăng Nam đều đã tận tình tận nghĩa với cô rồi. Từ nay, đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi