TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 729: Đến thành phố Tân Châu tìm kiếm (6)

Tôi lấy điện thoại trong túi ra, mở đèn pin chiếu vào trong. Tôi sững sờ nhìn gian nhà hơn mười mét vuông, khắp nơi đều là phân bò và cỏ khô y như lời cô bé nói, có nhiều chỗ còn không biết là nước đái bò hay là mái hiên bị dột mưa ướt.

Cô gái bị nhốt bên trong ăn mặc phong phanh, trên người chỉ có một cái áo ngắn tay và một chiếc quần thể thao màu đen, không biết cô gái đã mặc bao nhiêu năm rồi, đầu gối đã bị vá vài lần, quần ngắn đến mức trên cả cổ chân.

May mắn thay trong chuồng còn có một con bò vàng, cô gái kia dựa vào bên cạnh cổ con bò kia. Lúc nhìn thấy chúng tôi, cô gái cuộn tròn người lại, vì ánh đèn pin nên cô gái giơ tay chặn ánh sáng lại sợ hãi nói: “Mẹ, mẹ đừng ép con, con sẽ chết đấy!”

Cô bé bên cạnh tôi vội vàng nói: “Chị cả, cô ấy không phải mẹ, cô ấy là người vừa mới tới nhà mình muốn mang em vào thành phố, cô ấy rất tốt, không phải mẹ!”

Nghe thấy giọng cô bé, cô gái kia híp mắt nhìn qua, khuôn mặt thanh tú có chút nhợt nhạt, môi khô nứt nẻ, nhìn qua có lẽ đã vài ngày không ăn uống gì. Cô gái há to miệng nhìn tôi, không hề sợ hãi như trong tưởng tượng của tôi, cô gái bình tĩnh mở miệng: “Là cô muốn dẫn em gái tôi vào thành phố đúng không? Để con bé hiến tặng bộ phận cơ thể cho con gái cô đúng không?”

Câu nói này của cô gái khiến tôi nhất thời không biết làm thế nào để trả lời, nhưng suy nghĩ kĩ lại thì thật sự cũng chẳng có gì sai. Tôi mím môi gật đầu: “Đúng thế, có điều cháu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc con bé thật tốt”

Cô gái bỗng nhiên cười lạnh: “Cái đó không phải điều đương nhiên à? Con bé không hiểu, cô nghĩ rằng tôi cũng không hiểu sao? Khả Hân mới năm tuổi đã bị các người dẫn đi lấy mất bộ phận trên cơ thể, nếu không cẩn thận còn có thể sẽ chết.

Các người chỉ cần bỏ ra mấy trăm triệu để đổi lấy mạng sống của con bé, chẳng lẽ cô không nên chăm sóc con bé thật tốt sao?”

Cô gái này nói chuyện cực kỳ sắc bén, tôi mím môi không đáp. Thật ra cũng không phải không dám trả lời, chỉ là cảm thấy không cần thiết. Nếu từ đầu tôi còn không rõ vì sao Vương Bảo Kỳ lại dẫn tôi đến đây, vậy giờ tôi đã biết một chút rồi.

Cô gái kia ngập ngừng một hồi, nhìn tôi mở miệng nói: “Tôi biết em gái tôi có thể cứu mạng con gái cô, vì thế chúng ta trao đổi đi, tôi muốn cô đồng ý với tôi một việc.”

Tôi khẽ cau mày, lên tiếng hỏi: “Nếu hợp lý thì cô sẽ xem xét, nhưng nếu cháu đưa ra yêu câu vô lý, như vậy thì đành xin lỗi rồi” “Cô hãy dẫn tôi và em gái tôi cùng đi, tôi không thể ở lại đây chờ chết được. Mẹ tôi muốn tôi kết hôn với một kẻ ngốc, tôi không muốn một cuộc sống như vậy. T

ôi không cần cô làm gì cả, chỉ cần cô dẫn theo tôi vào thành phố là được. Cô yên tâm, sau khi vào thành phố tôi sẽ không làm phiền cô nữa, cũng sẽ không quấy rầy cô, tôi chỉ muốn rời khỏi chỗ này mà thôi, tôi không muốn cả cuộc đời của mình bị chôn vùi ở nơi đây”

Trong ánh mắt cô gái tràn ngập hy vọng và khát khao về một tương lai tươi sáng hơn, cô gái kiên định nhìn vào tôi, nếu tôi ít tuổi hơn một chút có lẽ đã đau lòng lập tức gật đâu đồng ý. Nhưng tôi vẫn do dự, dù sao tôi cũng không rành vê mọi thứ ở nơi đây, bao gồm cả cô gái này nữa.

Tôi không biết cha mẹ cô gái sẽ làm gì với cô ta? Vì sao lại nhốt cô ta? Tôi là chỉ người ngoài,

khi chưa tìm hiểu rõ sự việc mà tùy tiện nhúng tay vào, trái lại có thể sẽ tự rước họa vào thân. Tôi nhìn cô gái, bình tĩnh nói: “Dẫn cháu rời đi không khó, nhưng ít nhất tôi cũng phải biết vì sao cháu lại muốn rời đi, vì sao cháu lại bị nhốt trong này, cha mẹ cháu đồng ý cho cháu rời đi sao?

Nếu không được cha mẹ cháu đồng ý, tôi cứ thế dẫn cháu đi chẳng phải sẽ phạm pháp hay sao? Mặt khác, nếu cháu thật lòng yêu thương em gái mình, cháu không nên lợi dụng con bé ép tôi dẫn cháu đi, cháu hiểu rõ hơn tôi, chúng tôi dẫn em gái cháu đi và đưa tiền cho nhà cháu, về mặt vật chất, tôi không thấy chúng tôi không mắc nợ gì gia đình cháu cả.

Có điều về mặt đạo đức, cháu mở miệng xin giúp đỡ, nếu yêu cầu hợp pháp hợp lý, tôi vẫn sẽ đồng ý!” Cô gái ôm lấy cơ thể gầy gò của mình lạnh lùng cười, châm chọc nói: “Người thành phố như cô đúng là giỏi ăn nói, nói một câu đã cho chúng tôi tiền liền lập tức phủ định một mạng người có thể cứu mạng con gái cô, thật đúng là mưu tính rõ ràng!

Cũng được thôi, có thể nói rõ như vậy chứng tỏ cô cũng là một người giảng đạo lý, được, tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho cô.”

Tôi là một người lý trí, nhưng sau khi nghe cô gái kia kể chuyện xong, tôi vẫn không khỏi ngạc nhiên. Cô gái này tên là Vương Mỹ Hoa, là con gái lớn nhất của Vương Bảo Kỳ.

Ở những ngôi làng miền núi xa xôi, những người này ngoại trừ việc canh giữ mấy sào ruộng trên núi ra thì không còn thu nhập từ đâu khác nữa. Có điều bốn năm năm trước, khi kế hoạch hóa gia đình của

quốc gia từ từ nới lỏng, chính phủ bắt đầu cho phép các gia đình sinh nhiều con, những nông dân ở đây đột nhiên tìm ra một cách kiếm tiền mới, đó chính là sinh con.

Không biết ai truyền đến trong thôn rằng có vài người từ bên ngoài tới đây đưa đi vài đứa trẻ, hơn nữa còn trả cho cha mẹ những đứa bé này mấy trăm triệu.

Bởi vì đều là trẻ con trong thôn, rất nhiều đứa bé không có hộ khẩu, số ít đứa bé sau khi bị dẫn đi có khả năng được đưa về, cũng có khả năng không được đưa về nữa. Được đưa về thì coi như mạng lớn, có điều cơ thể không còn khỏe mạnh, luôn bị không ít bệnh.

Nhưng như vậy cũng coi như tốt rồi, ít nhất cũng đã trở lại, còn có những đứa bé không được đưa về, người nhà của chúng còn nhận được thêm mấy tỷ coi như đã mua đứa bé kia, chỉ là không biết những đứa bé đó còn sống hay đã chết.

Mỗi gia đình đều có từ bảy đến tám con, có những gia đình thậm chí còn nhiều hơn, trong nhà ít đi một hai đứa cũng không phải chuyện gì lớn, lại sinh tiếp là được, vì thế cũng chẳng mấy ai quan tâm đến mấy đứa bé không được đưa về hoặc được đưa về nhưng lại liên tục bị bệnh rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.

Mấy nhà kiếm được nhiều tiền trong thôn đã chuyển hết ra ngoài, giờ chỉ còn lại những nhà không gặp được người mua hào phóng hoặc là vợ đã không thể tiếp tục sinh, không nỡ làm hại mấy đứa bé còn lại của mình, chỉ còn cách tiếp tục cày cuốc kiếm sống qua ngày.

Tôi nghe cô gái nói, trong lòng bốn bề dậy sóng. Cô gái nhìn tôi cười lạnh nói: “Cô nói xem mấy người này có nực cười không?

Vừa rồi cô cũng thấy rồi, mẹ tôi sinh ra chín đứa con, tôi lớn tuổi nhất nên không có tác dụng gì với người khác, vì thế bà ta muốn cho tôi đi lấy chồng để kiếm thêm mấy triệu tiền sính lễ, chỉ vì mấy triệu tiền sính lễ ấy thôi, bà ta không chút do dự giao tôi cho một kẻ ngốc có thể ăn cả phân.

Tôi chưa từng được đi học, cũng chưa từng nhìn thấy cuộc sống của những đứa trẻ ở nơi khác, có lẽ số phận tôi đã được an bài như vậy, nhưng tôi vẫn không cam lòng”

“Tôi rõ ràng thấy được những đứa trẻ bằng tuổi tôi sống trong một gia đình như thế nào, bọn họ có một cuộc sống thế nào, vì thế tôi không phục, tôi không muốn để bà ta hủy hoại cuộc đời tôi như vậy, tôi phải rời khỏi nơi này, đi thật xa khỏi nơi này”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi