TỔNG TÀI, PHU NHÂN LẠI BỎ TRỐN RỒI

Vũ Nhàn mỉm cười, " Được thôi. Tôi sẽ giúp cô."

Lâm Tiểu Yến cũng mỉm cười đáp lại," Thành giao."

Vũ Nhàn cùng Lâm Tiểu Yến rời khỏi quán bar. Hai người lên chiếc xe Bentley Bentayga. Vũ Nhàn quả nhiên thán phục trước nội thất của chiếc xe này. Ngay cả da bọc ghế cũng thuộc loại cao cấp.

- Cô có muốn ghé qua nhà chút không?- Lâm Tiểu Yến hỏi.

- Có.

- Số nhà cô ở đâu?

- Phố A.

Chiếc xe sang trọng nhanh chóng chuyển bánh.

" Cô muốn tôi giúp cô việc gì?" Vũ Nhàn lên tiếng.

Lâm Tiểu Yến nhìn Vũ Nhàn, mắt phượng khẽ nhíu lại," Việc tôi nhờ cô sẽ khiến thanh danh của cô bị tổn hại nặng. Cô thực sự muốn?""

" Một con điếm như tôi còn thanh danh sao?"" Vũ Nhàn cười, nụ cười chua xót.

" Làm tình nhân của chồng tôi. Đấy chính là yêu cầu." Lâm Tiểu Yên thản nhiên nói.

Vũ Nhàn ngạc nhiên. Một người phụ nữ thế mà lại đi tìm tình nhân cho chồng mình, nực cười. Người ta bây giờ giữ chồng không được thế mà người phụ nữ lại để cho chồng đi, còn tìm tình nhân hộ chồng.

Lâm Tiểu Yến như nhìn thấu suy nghĩ của Vũ Nhàn. " Chắc cô đang nghĩ tôi là một người lập dị đúng không? Vợ mà lại giúp chồng ngoại tình."

"..." Vũ Nhàn im lặng.

" Tôi làm như vậy cũng vì gia đình của mình thôi. Bây giờ bảo vệ chồng và con là việc cấp bách nhất của tôi."

" Tôi thật sự không hiểu. Một người có quyền lực như cô sao lại phải lo sợ như vậy chứ?""

" Quyền thế thì làm được cái gì. Đâu phải cứ có tiền, có thế là làm nên chuyện. Với lại trong thế giới ngầm này, ai biết sự ngờ."

" Rốt cuộc cô muốn tôi thật sự làm gì?""

" Có rất nhiều người đang muốn hủy diệt Tĩnh gia. Điều mà chúng làm đầu tiên chính là ám sát các nhân vật cấp cao của gia tộc chúng tôi. Tôi bị cấy chip điện tử có chứa một loại khí độc có thể gây chết người. Bây giờ trong thế giới ngầm, Tĩnh gia và Tiêu gia đang được gắn chặt với nhau bởi cuộc hôn nhân của tôi. Chia rẽ một phần tay cánh của Tĩnh gia sẽ giúp những kẻ kia đạt được mục đích. Chỉ cần cuộc hôn nhân của chúng tôi có trục trặc thì bọn chúng nhất định sẽ vui mừng. Cho nên tôi muốn cô làm tình nhân cho chồng tôi, khiến cho bọn chúng tin thật." Lâm Tiểu Yến nói.

Hóa ra là vậy. Vũ Nhàn hỏi tiếp:"" Muốn tình nhân cho chồng cô thì có thể nhờ các minh tinh điện ảnh, sao cứ phải là những kẻ thấp kém như tôi?""

" Bôi tro trát trấu lên mặt Tĩnh gia, đường đường là thiên kim của Tĩnh gia nhưng lại chẳng bằng một kẻ thấp kém." Lâm Tiểu Yến trả lời.

" Những người như các cô thật biết nhìn xa trông rộng." Vũ Nhàn thán phục. Đến cả những chuyện làm làm tổn hại thanh danh của mình cũng dám làm.

" Những gì tôi muốn, cô đã biết. Vậy còn cô, cô muốn gì?"" Lâm Tiểu Yên nhẹ nói.

Vũ Nhàn suy nghĩ, cô muốn gì. Tiền bạc đương nhiên cô muốn, cuộc sông sung túc cô cũng muốn. Đột nhiên trong đầu cô nhớ tới một chuyện. " Tôi muốn cô chu cấp cho cuộc sống của mẹ con tôi, hãy cho nó được đến trường."

" Được. Tôi sẽ chu cấp toàn bộ. Con cô sẽ được học ở Cẩm Chiêu Thục, ngôi trường của giới quý tộc. Con cô sẽ được tính như là một thành viên trong gia tộc Tĩnh gia, sẽ được bảo hộ."

" Đừng để con tôi dính dáng tới Tĩnh gia các người, đừng xem nó như một thành viên của gia tộc. Ai chắc chắn sau này gia tộc các người sẽ không gây nguy hiểm cho con tôi." Vũ Nhàn từ chối. Dính đến thế giới ngầm đã là một việc nguy hiểm, bây giờ lại còn dính phải cái gia tộc như này nữa thì nhất định sẽ lành ít dữ nhiều.

" Được. Nhưng con cô sẽ được bảo vệ chặt chẽ." Lâm Tiểu Yến nói. Vũ Nhàn và coo đều giống nhau ở một điểm, đó chính là không muốn con mình kiên quan tới hắc đạo. " Hôm nay, cô hãy dọn đến sống ở Tiêu gia. Cô hãy cư xử sao cho giống một chút, trong đó nhất định đang có gián điệp cài vào nên cô đừng để lộ ra."

" Được."

Chiếc xe dừng lại trước khu phố ổ chuột. Việc một con Bentley Bentayga sang trọng xuất hiện ở nơi nghèo nàn như thế này nhất định sẽ gây ra sự chú ý. Vũ Nhàn định xuống xe thì Lâm Tiểu Yến đã ngăn lại.

" Chờ đã. Tôi cần chắc chắn không ai bám đuôi chúng ta." Lâm Tiểu Yến nói.

Cô rút cài áo ra, ấn vào viên ngọc nơi cài áo," Phong Ảnh tình hình thế nào?""

" Đã an toàn, phu nhân có thể ra."

Lúc này thì cả hai mới an tâm ra ngoài.

Lâm Tiểu Yến đi tới nhà Vũ Nhàn. Trước cửa, An Tình đang chơi đùa. Cô bé vừa nhìn thấy mẹ thì vui mừng.

- Sao hôm nay mẹ về sớm vậy?

- Hôm nay mẹ không phải đi làm.

- Cô kia là ai vậy mẹ?- An Tình để ý tới người phụ nữ đi cùng mẹ về.

- Chào con, cô là bạn của mẹ cháu, con có thể gọi cô là dì Yến.- Lâm Tiểu Yến giới thiệu.

- Dì Yến, dì thật đẹp. Quên mất, cháu là An Tình. - An Tình khen ngợi.

Lâm Tiểu Yến véo đôi má bầu của An Tình,"" Tiểu Tình, cháu rất đáng yêu, hệt như cái tên của cháu vậy, sự chân thành tốt đẹp."

Vũ Nhàn nãy giờ nhìn cô cháu nói chuyện bây giờ mới lên tiếng," Lâm Tiểu Yến, cô có thể chờ tôi được không? Tôi phải thu dọn đồ đạc."

" Tôi có chuyện, phải đi ngay. Cô thu dọn xong sẽ có người của tôi lo. Cô hãy làm như những gì tôi bảo." Lâm Tiểu Yến nói rồi liên nhanh chóng rời đi.

" Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?"" An Tình ngây thơ nhìn về phía mẹ.

" Chúng ta sẽ chuyển nhà, sống ở một nơi tốt hơn."" Vũ Nhàn giải thích.

" Thật ư?"

" Thật."

" Vậy chúng ta làm nhanh lên đi ạ!"

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chiếc xe chở hai mẹ con tới Cẩm Tú Viên. Cô bé vừa bước xuống từ chiếc xe cao cấp liền lạc vào tổng thể kiến trúc to lớn này, suốt dọc đường đi càng lúc càng thấy kinh ngạc.

Đúng là lâu đài trong truyện cổ tích! Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một tòa lâu đài thật ở khoảng cách gần như vậy, nơi này cao sang, tuyệt đẹp như thiên đường vậy.

Mặt trời ló từ trong đám mây chiếu rọi ánh sáng rực rỡ, làn sương mù mờ ảo, lập lờ như biển mây vây lấy Cẩm Tú Viên, tựa như một bức thi họa; đỉnh mái trắng tinh, tạo hình duyên dáng, cao thấp đan xen, lầu trong lầu, cửa sổ thông thiên thẳng xuống, cột trụ đều thiết kế dáng vòm, điển hình cho phong cách kiến trúc Pháp.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tán cây xanh, người hầu đều mặc đồng phục trắng tinh nối đuôi nhau đi ra. Không khí thật mộng ảo, hương thơm ngát tự nhiên tràn ngập, còn có hồ nước xanh biếc bao quanh biệt thự. Tất cả đều khiến cô bé chợt cảm thấy mình như nàng công chúa vậy.

" Mẹ, từ giờ chúng ta sẽ sống ở đây sao?"" An Tình ríu rít.

"" Đúng vậy."

Hai người được thủ hạ của Lâm Tiểu Yến dẫn đên một căn nhà biệt lập ở gần hồ nước. Khi bước vào, thì đã có một người đàn ông đợi ở đấy. Ánh mặt trời phảng phất trên khuôn mặt anh tuấn của anh. Anh ta xoay người lại, nhìn về phía hai mẹ con Vũ Nhàn, cấ giọng trầm trầm:

- Chắc cô đã biết việc của mình rồi đúng không?

- Phu nhân đã nói.

- Được. Hãy giúp chúng tôi hoàn thành vở kịch điên rồ này.

- Được.

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, cả ba người trở về căn nhà chính. Nơi phòng khách xa hoa kia, cả ba mẹ con Lâm Tiểu Yến, Tiêu Tiểu Diệp, Tiêu Dương Vĩ đã ở đấy. Tiêu Cảnh nắm lấy tay của Vũ Nhàn, tay của người đàn ông này rất lạnh.

- Yến, anh có chuyện cần nói.

Lâm Tiểu Yến quả là một diễn viên tốt, diễn y như thật.

- Tiêu Cảnh,hai người này là ai?- Lâm Tiểu Yến run run.

- Là người mà anh yêu.

- Anh đang nói cái gì vậy?

- Cô ấy và anh đã qua lại nhiều năm rồi. Đây là con gái của anh.- Tiêu Cảnh vừa nói, vừa chỉ về phía An Tình.

- Ba, tại sao ba lại làm như vậy!

- Tiểu Diệp, xin lỗi. Ba không phải là người ba tốt.

- Tiêu Cảnh, hãy nói với em đây chỉ là một sự hiểu nhầm.- Lâm Tiểu Yến mắt đỏ hoe.

- Yến, xin lỗi. Anh yêu cô ấy. Từ giờ cô ấy sẽ sống với anh.

- Anh chọn đi: Một là em, hai là cô ta.- Lâm Tiểu Yến hét toáng lên.

- Anh chọn cô ấy.- Nói rồi Tiêu Cảnh kéo tay Vũ Nhàn và An Tình đi.

Vũ Nhàn có thể cảm nhận được tay hắn đang rất run. Không ngờ chỉ là một vở kịch thôi nhưng đã khiến cho hắn như vậy.

- Phần của tôi đã xong. Những việc còn lại, cô làm đi.- Tiêu Cảnh nói rồi bỏ đi.

An Tình nãy giờ chẳng hiểu gì cả, vội cầm lấy tay mẹ." MẸ, có chuyện gì vậy?""

" Chỉ là một vở kịch điên rồ thôi." Vũ Nhàn nhẹ nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi