TỔNG TÀI, SỦNG VỢ HÃY TIẾT CHẾ

Cô ngẩng đầu, chậm rãi nhìn về phía y, đôi mắt đã khóc cạn không còn một giọt nước mắt nào trong đó nữa.



Cô dường như đã trải qua một kiếp nạn, kiệt sức và chùn bước, lung lay sắp đổ, nhưng người đàn ông trước mắt làm thế nào cũng không thấy được.



"Tôi từ bỏ rồi, Dạ Đình Sâm." Hai chân cô nhũn ra, nếu không phải Cảnh Trường Bách đỡ lấy thì sớm đã quỳ gối trên mặt đất rồi, "Tôi không cần gì hết, trước kia là do tôi quá ngây thơ cho rằng kiên trì không ngừng tất sẽ có hy vọng, hiện tại tôi buông tha cho anh rồi cho nên anh cũng buông tha chính mình đi."



Trong mắt cô đều là màu xám xịt, không lấy một tia sáng.



Hiện tại Dạ Đình Sâm mới chú ý thấy môi cô không còn chút máu nào, bộ dạng ảm đạm đó so với ma quỷ cũng chẳng phân biệt được.



Y chưa bao giờ có ý tra tấn cô, đều do cô tự tìm lấy!



Hiện tại còn muốn mang đứa con hoang này, cùng gian phu cao chạy xa bay, thử hỏi Dạ Đình Sâm này dễ bắt nạt vậy sao?



"Muộn rồi!" Dạ Đình Sâm cười lạnh một tiếng, ánh mắt có tia máu nhìn Nhan Thanh Nhược "Tôi nói rồi, cô trước nay đều không có quyền lựa chọn, cô lừa tôi, hiện tại còn muốn đi? Không có khả năng."






"Đưa cô ta vào phòng mổ, xoá sạch đứa con hoang đó!" Y nghiến răng phun ra mấy từ này, phảng phất như muốn đem Nhan Thanh Nhược nhai nuốt vào bụng.



"Dạ Đình Sâm, tôi cầu xin anh, được không? Tôi đồng ý ly hôn, hãy để tôi đi đi." Nhan Thanh Nhược đánh đá vào bảo tiêu, "Anh quá độc ác, sao anh có thể máu lạnh như thế!"



Nhan Thanh Nhược bị bảo tiêu đè vai lại, dạ dày đau khiến cô run rẩy, suýt chút nữa nôn ra.



Máu lạnh? Dạ Đình Sâm nhai nuốt hai chữ này, không chờ y phản ứng lại, Cảnh Trường Bách đã bất ngờ tấn công.



Anh ta đấm mạnh một quyền vào mặt Dạ Đình Sâm, nhưng vị bác sĩ quen cầm dao mổ không có ai được đào tạo để nhanh nhẹn cả.



Cho nên trước khi nắm đấm tới trên Dạ Đình Sâm đã bị y dùng một chân đạp ra ngoài.



Cảnh Trường Bách ngã xuống giường rồi lăn ra đất, làm hư một số đồ vật trong phòng.



Không cần chỉ dẫn, hai gã bảo tiêu đã tiến lên ấn đánh Cảnh Trường Bách.



Từng quyền đánh xuống, không hề lưu tình chút nào.



Cảnh Trường Bách mặt mũi bầm dập, phun ra một ngụm máu tươi.



Trên hành lang là tiếng kêu thê lương tê tái của Nhan Thanh Nhược, nhưng không ai dám ra mặt giúp người phụ nữ đáng thương này.



Một tay che trời chẳng qua là thế, y dùng nó để đối phó với người con gái yêu mình nhất.



Đã quá trễ để cứu Nhan Thanh Nhược, cô bị trói trên bàn mổ, những bác sĩ bên cạnh đều có vẻ mặt vô cảm, lạnh như đá.



Cảnh Trường Bách cả người đau nhức, lại không thắng nỗi cảm giác đau lòng thay cô.






"Dạ Đình Sâm, anh nhất định sẽ hối hận!" Cảnh Trường Bách nằm trên mặt đất khàn cả giọng, "Anh căn bản không biết những điều cô ấy làm cho anh! Tại sao cô ấy lại ngốc nghếch như vậy, cô ấy đối xử với anh như thế nào còn anh lại đối xử với cô ấy ra sao? Anh có biết cô ấy..."



Hai mắt Cảnh Trường Bách đỏ hoe, tất cả chân tướng dồn ra tới miệng, chỉ thiếu chút nữa đã phun ra, để khắp thế gian đều minh bạch.



Dạ Đình Sâm khẽ cau mày, và nhìn chằm chằm vào người Cảnh Trường Bách, y còn chưa nghe xong, Nhan Chỉ Yên ở bên cạnh đã dựa vào người y, "Sâm, nơi nào ồn ào quá, em đau đầu, bụng cũng đau nữa."



Cả người ả yếu ớt, đứng cũng không vững.



Dạ Đình Sâm vội vàng đỡ lấy ả, xua tay, "Dẫn hắn đi xuống."



Động tác của bảo tiêu rất nhanh nhẹn, nhanh chóng dẫn Cảnh Trường Bách đi, cũng thành công ngăn lại lời anh ta muốn nói.



Cảnh Trường Bách bị bảo tiêu bịt kín miệng, anh không cam lòng trừng nhìn một nam một nữ ấy.



Bị một người phụ nữ thao túng, Dạ Đình Sâm, anh cho rằng mình có bao nhiêu thông minh? Bao nhiêu lợi hại chứ?



Anh ta vật lộn với đám thủ hạ, cô gắng đi cứu Nhan Thanh Nhược, nhưng cả người anh đều là thương tích, dễ nhận thấy anh có lòng mà không có sức.



Phòng phẫu thuật cách đó không xa, Nhan Thanh Nhược bị trói trên bàn mổ, cánh tay bị tiêm thuốc tê.



Đầu lưỡi cô tê dại, đầu óc bắt đầu hôn mê, nhưng sau cùng vẫn liều mạng cầu xin, "Không cần... bác sĩ... không cần... Van cầu ngươi..."



Giọng nói của cô yếu ớt như vậy, trên mặt gần như hết hy vọng sắp điên lên, nhưng những bác sĩ đó lấy tiền làm việc, bởi vì cần phải báo cáo kết quả cho nên dù không đành lòng, họ cũng không thể dừng động tác tay lại.



Một giây trước khi lâm vào hôn mê, khóe mắt cô chảy ra nước mắt yếu đuối, không tiếng động lọt vào tai.



Trận hôn mê lần này cũng là lần gần đây nhất cô được nghỉ ngơi tốt, nếu không phải lúc tỉnh dậy chờ đón cô là sự đau đớn tột cùng, thì có lẽ cô đã không ngần ngại nằm trên giường này nở một nụ cười vòng cung lớn.



- ------



Editor: Alissa



Cập nhật ngày 4.3.2021 tại việt nam overnight.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi