TỔNG TÀI, SỦNG VỢ HÃY TIẾT CHẾ

Thanh Nhược dùng sức đẩy y một cái, thế là y ngã từ cầu thang xuống, tới khi cơ thể bị vách tường cản mới dừng lại.



Y không có giở trò xấu, có lẽ y thật sự đã không còn ý thức và ngất xỉu.



Thanh Nhược cắn răng, đi xuống cầu thang đem cơ thể của y cõng lên lưng, rồi từng bước một dẫm lên cầu thang để đưa y trở lại trước cửa nhà.



Cô mở cửa ném người đàn ông ở trước cửa, sau đó quay lại lấy bánh kem và tìm di động về.



Lần thứ hai đi vào nhà, lại nhìn thấy người đàn ông vốn đã mất ý thức lại ngồi thẳng trên sô pha, còn mở to đôi mắt sáng ngời nhìn về phía cô.



Thanh Nhược nghĩ một chút rồi sau đó đóng cửa lại, chuẩn bị xíu nữa sẽ đi đón Cảnh Vận trở về.



Cô buông đồ trong tay xuống, đứng ở cửa phòng bếp, từ xa xa nhìn người đàn ông, "Anh tới đây làm gì?"



Người đàn ông chỉ dùng đôi mắt đen nhánh như mực nhìn chằm chằm vào cô mà không trả lời lại.



Y đột nhiên cười lên, khuôn mặt lạnh lùng ngày thường tức khắc trở nên mềm mại như hoa, má lúm đồng tiền lấp ló trên má giống như chứa đựng sự ngọt ngào.



Thanh Nhược nghẹn ở trong lòng, cô không dám nhìn thẳng khi đối diện ánh mắt đó.






Y ngồi trên sô pha, nhỏ nhẹ mở miệng, "Anh tới, tìm em."



Không chỉ vẻ mặt hóa dịu dàng mà ngay cả giọng nói khàn khàn cũng trở nên giống một đứa nhỏ.



"Ai cho phép anh tới tìm tôi?" Mặt của Thanh Nhược không cảm xúc, giọng nói lạnh nhạt.



"Anh, thích." Người đàn ông nghiêng nhẹ đầu nhìn cô, cơ thể cao lớn cũng vừa động theo.



"Ngồi đó, không được nhúc nhích!" Cô gắt lên, ngăn cản người đàn ông đang muốn đứng dậy đi về trước mặt cô.



Sống lưng của y thẳng tắp, giống một đứa nhỏ ngồi thẳng lại giống như một đứa nhỏ mắc sai lầm.









Bị cô khiển trách, y liền cúi gầm mặt xuống, nhưng còn chưa lâu đã không nhịn được mà ngẩng lên tham lam nhìn khuôn mặt của cô gái.



"Nhìn thấy em thật tốt."



Giống như trong ký ức sâu thẳm của y, người phụ nữ mà liếc mắt một cái đã cảm thấy giật nảy mình.



Vì y quá thích cho nên muốn giống như lúc trước, ôm lấy cô gái này, gần gũi và yêu thương cô.



Không phải do chất cồn trong rượu làm đầu óc mụ mị, là do nhìn thấy người phụ nữ này thì dù là thân thể hay là y thức, tất cả chúng đều không thể khống chế được.



Hai mắt của y sáng ngời, trên khuôn mặt là vẻ ngây thơ, trong đầu lại nghĩ muốn đem cô gái này đè dưới thân mình.



Vẻ mặt của Thanh Nhược vẫn bình tĩnh, im lặng nhìn y, "Anh bao nhiều tuổi rồi?"



Sau có thể ấu trĩ như vậy hả, bất luận là do uống say dẫn tới hành động tìm cô đi nữa, thì sau đó vẫn là say rượu thôi, nhưng sao lại trở thành một đứa nhỏ non nớt thế này.



"Em thích anh mấy tuổi thì anh liền mấy tuổi."



Y hơi mỉm cười, thật là ngây thơ và đáng yêu, làm người ta xúc động.






Không biết suy nghĩ gì đó, Thanh Nhược liền mím môi mỏng, mang theo vẻ mặt giễu cợt, "Vậy anh gọi tôi một tiếng chị đi."



Nói xong, cô liền hối hận rồi, cô không nên đưa một người đàn ông đang say rượu này về nhà còn nói mấy lời vô nghĩa với y.



Hiện tại đầu óc của y không minh mẫn, rất dễ dàng đuổi y đi.



"Em không phải là chị."



Giọng của người đàn ông trầm rất dễ nghe, nếu mà có một người phụ nữ nào ở đây thì chắc chắn sẽ hô to đáng yêu quá, tiếp theo sẽ như sói đói bổ nhào lên trên người của y.



"Ồ!" Vẻ mặt của Thanh Nhược vẫn thế, sau đó đi tới bên cạnh kéo cánh tay của y, "Vậy bây giờ mời anh rời khỏi nhà của tôi."



"Không cần." Y rút cánh tay ra, đáng thương ngẩng đầu nhìn cô, "Anh gọi em là chị, em không cần đuổi anh đi, được không?"









Thật ra, Thanh Nhược không phải là người có tâm địa nguội lạnh, vậy mà bây giờ người đàn ông này lại giả vờ đáng thương cơ chứ.



Đúng, là y đang giả vờ đấy!



Sâu trong lòng cô tự cảnh cáo chính mình, trên mặt lạnh nhạt trừng mắt nhìn y, "Anh không định tự mình rời đi, hay là muốn tôi cầm chổi đuổi anh đi?"



Nghe cô nói hung ác như thế, rõ ràng mặt của người đàn ông đã có chút nhăn lại, "Anh sẽ đi."



Y nắm chặt lấy cánh tay của cô, nhẹ nhàng lắc lắc, "Nhưng có một câu, anh muốn nói, nói xong sẽ rời đi."



"Thế anh mau nói đi!" Ánh mắt của cô lạnh băng.



"Anh muốn một lần nữa theo đuổi em."



Y nhìn cô gái với vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt sáng trong veo.



Giọng nói của y khàn khàn, nét mặt dịu dàng, ánh mắt chân thành, như đang nói tới một chuyện trân quý nhất trên đời này.



Nếu bốn năm trước y nói những lời âu yếm êm tai này cho cô nghe, cho dù có làm cô đầy mình thương tích nhưng chỉ cần y nói ra, cô liền nguyện ý nghe, hơn nữa sẽ tha thứ cho y.



Đáng tiếc, đã bỏ lỡ bốn năm rồi, làm sao có thể bù đắp được khoảng thời gian và không gian ở giữa?



"Tôi không đồng ý." Cô nói, "Về sau này, chúng ta không hề có khả năng, cho nên, anh không cần lãng phí thời gian của nhau lên trên người tôi."



Cô tự cho mình cũng đủ tuyệt tình nhưng chính cô không nhận ra, lời nói của mình ẩn chứa sự run rẩy yếu đuối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi