TỔNG TÀI, SỦNG VỢ HÃY TIẾT CHẾ

"Không sao cả, không phải cháu vẫn xuống giường đi được đây sao?" Cô đi tới trước mặt bà cụ, sống mũi cay cay. "Bà ơi, cảm ơn bà, bà vì cháu không đáng đâu. Về sau bà phải cẩn thận một chút."



"Có gì mà không đáng chứ." Bà nội Nghiêm ngồi dậy, kéo một tay của Nghiêm Thanh Minh ở bên cạnh, tay còn lại giữ lấy tay Thanh Nhược, đem hai tay đặt chung một chỗ, "Hai cháu tốt là bà liền an tâm rồi."



Cảm giác được bàn tay to của người đàn ông đặt phía trên tay mình khiến cho Thanh Nhược tức thời xấu hổ mà đỏ cả mặt, cô vùng vẫy tay ra, cười ngượng một cái.



"Bà ơi, bà hãy giữ thân thể khỏe mạnh mới là quan trọng nhất ạ."



"Bà tự chăm sóc mình tốt là được rồi, bà nội." Nghiêm Thanh Minh thu tay lại, mắt hoa đào hơi híp lại.



Thấy hành động cự tuyệt của hai người làm cho bà cụ có điểm không vui. "Thân thể của bà rất tốt, còn cháu, khi nào mới chịu kết hôn đây?"



Bà cụ chỉ vào cháu trai của mình, hận không thể rèn sắt thành thép.



"Bà không cần lo lắng cho cháu đâu." Vẻ mặt trước giờ luôn bất cần của hắn giờ lại lộ ra vẻ bất đắt dĩ.



Thanh Nhược đang muốn chào tạm biệt, tránh cho bà cụ lại tùy tiện ghép đôi nữa. Chân cô vừa mới động thì bị một lực rất lớn kéo ngã về phía sau.



Với một tiếng "phịch" cô đã ngã vào lòng ngực của người đàn ông, vẻ mặt thoáng cái ngốc ra.






Bà nội Nghiêm mở to hai mắt, nhăn mặt lại hỏi. "Cậu là ai thế?"



Mà dám động vào bạn gái của cháu trai bà chứ. Mặc dù danh phận đó chưa được xác nhận.



Dạ Đình Sâm vươn ra hai ngón tay nâng cằm của cô gái ở trong lòng mình lên sau đó hôn nhẹ lên khóe môi của cô.



Bà cụ có chút ngạc nhiên há to miệng như thể đã chịu đả kích lớn.



"Dạ Đình Sâm!"



Thanh Nhược cùng Nghiêm Thanh Minh đồng thanh la lên.



Vẻ mặt hại nước hại dân lấy lại bình tĩnh, đứng dậy kéo chăn đắp lên người bà nội Nghiêm. "Đi ra ngoài."







Ý của hắn là không cần làm loại việc như vậy ở trước mặt bà cụ.



Bà nội Nghiêm ngược lại sốt ruột giữ lại tay của hắn còn chỉ vào hai người kia, "Cháu không quản sao, con bé là..."



"Thanh Nhược là vợ của tôi."



Không đợi bà nói xong lời thì một giọng nói trầm thấp đã vang lên khắp phòng bệnh.



Lần này, lại càng làm cho bà cụ không cách nào tiếp nhận được.



"Bà à, đừng nghe anh ta nói bậy." Thanh Nhược giẫy giụa ở trong lòng ngực của y, thế là bị y chặn ngang eo bế lên rồi xoay người mang cô ra khỏi phòng bệnh.



Bà nội Nghiêm có vẻ sửng sốt, nhìn bóng dáng hai người, không nói nên lời.



Ở cách vách, người đàn ông đem người phụ nữ đặt lên giường.



"Anh đừng nói nhảm trước mặt người lớn!" Cô đẩy người đàn ông ra, cau mày.






"Em thực sự để ý tới Nghiêm Thanh Minh ư."



Dạ Đình Sâm nhìn cô với cảm xúc không rõ ràng.



"Cái này thì có liên quan gì tới anh ấy?"



"Em nóng lòng phủ nhận quan hệ mờ ám giữa chúng ta."



Thanh Nhược cầm lấy gối đầu ném vào người y. "Anh nói hươu nói vượn, giữa chúng ta căn bản chẳng có quan hệ gì hết! Còn nữa, ai cho phép anh tự tiện đụng vào điện thoại riêng tư của tôi hả? Anh cho rằng mình là ai chớ!"



"Anh muốn bảo vệ em." Y nhìn người phụ nữ, ánh mắt tối sầm lại.



Nếu không phải có nó, nếu y tới trễ một chút thì người phụ nữ này không biết đã đã xảy ra chuyện gì rồi.







Chỉ cần nghĩ lại một chút thôi thì lòng y đã tràn đầy tức giận, không chế không được ý niệm muốn giết người của mình.



"Cẩn thận tay phải." Y dùng một tay chụp lấy cái gối đầu bị ném qua đây, còn ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cánh tay phải buông thõng của cô.



Bác sĩ nói nó không nghiêm trọng tới gân cốt nhưng cần phải được tĩnh dưỡng.



"Im đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!" Thanh Nhược ngồi bên mép giường thở phì phò, oán giận trước sự bá đạo của y, cũng có cảm kích y vì đã cứu mình. Ủng học edit tại dembuon chấm vn.



Vì thế mà trong lòng cô liền có đủ mùi vị hỗn tạp, rốt cuộc không biết nên làm điều gì mới tốt.



Cô thấy người đàn ông vẫn đứng chôn chân tại đấy, cô liền đứng dậy đi thu dọn đồ đạc. "Vậy thì tôi rời đi là được chứ gì."



Chết tiệt, cô thật sự không nhịn được. Việc của quá khứ cô không thể quên được, nhưng giờ người đàn ông này vẫn luôn muốn xuất hiện trước mặt mình. Cô không biết nên chọn tha thứ hay vẫn nên nhẫn tâm cự tuyệt?



"Anh đi."



Dạ Đình Sâm đem gối đầu đặt lại trên giường. "Em nghỉ ngơi tốt một chút, đừng có lộn xộn."



Y nói được làm được, xoay người rời đi, để lại bóng lưng cao lớn dày rộng vững vàng.



Thanh Nhược ngẩn ngơ nhìn y, cho tới khi người đã đóng cửa lại và biến mất phía sau cánh cửa.



Vậy mà trong lòng cô lại cảm thấy buồn bã và tuyệt vọng, nói không nên lời. Đối với sự kiên nhẫn của người đàn ông này, cô vẫn lựa chọn làm như nhìn không thấy, nhưng trong trái tim cô vẫn rung động.



Đặc biệt là tối hôm qua, khi cô nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ phải chết thì người đàn ông đó đã xuất hiện như một vị thần, cho cô hy vọng và cứu sống cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi