Cho đến khi Nhan Thanh Nhược hôn mê, Dạ Đình Sâm mới rút ra khỏi.
Y mặc xong quần áo, cũng không thèm nhìn tới người phụ nữ xơ xác trên giường.
Vừa mở cửa ra đã bị Cảnh Trường Bách đánh một quyền, nhưng y nhẹ nhàng né tránh được.
"Dạ Đình Sâm, mày có biết cô ấy vừa sinh non không, mày còn đáng gãy chân cô ấy, sao mày tàn nhẫn quá vậy! Mày còn xứng làm người chăng!"
"Có liên quan gì tới mày? Bác sĩ Cảnh, mày quan tâm quá mức tới vợ tao rồi, còn nói hai người không có gian tình?"
"Dạ Đình Sâm, tao không muốn nói nhiều lời với mày, dù có nói gì mày thì không tin!"
Cảnh Trường Bách lách qua người y nhưng bị y ngăn cản lại.
"Mày cứ thế muốn cô ta nhỉ, cho dù là tao chán ghét vứt bỏ, là đồ tao chơi qua còn dư lại cũng không ngại?"
"Dạ Đình Sâm!" Cảnh Trường Bách giận dữ, hận không thể xé nát miệng của y, "Cách làm người của mày thật làm tao mở mang tầm mắt."
Hai người đàn ông lớn xác xô xát, mãi cho đến khi trong phòng truyền tới giọng nói yếu ớt, "Dẫn tôi đi... dẫn tôi đi..."
Giọng Nhan Thanh Nhược khàn khàn đánh vào lòng Cảnh Trường Bách, làm anh đau lòng hận không thể xé rách lòng.
Anh một phen đẩy Dạ Đình Sâm ra, bước chân tới trước mặt Nhan Thanh Nhược.
Anh căn bản không dám nhìn bộ dáng thê thảm của Nhan Thanh Nhược, nhắm hai mắt dùng khăn trải giường bao lấy cơ thể phong phanh của cô rồi ôm vào trong ngực.
Có một câu anh nói không sai, Dạ Đình Sâm đúng là không bằng cầm thú.
Anh ôm Nhan Thanh Nhược rời đi, Dạ Đình Sâm ở phía sau lưng cười trào phúng, "Mày quả thực không ngại, muốn đem cô ta nhặt về dùng."
Cảnh Trường Bách một chữ cũng không muốn đáp lại với y, Nhan Thanh Nhược càng co rút trong ngực anh, toàn bộ quá trình đều không nhìn lấy y một cái.
Hai bóng người ngày càng xa dần, Dạ Đình Sâm ở phía sau nhìn theo, mặt dần dần lạnh lại.
"Sâm," Nhan Chỉ Yên sợ hãi lên tiếng, "Anh cùng chị ấy..."
Dạ Đình Sâm xoay người lại, thay đổi thành gương mặt tươi cười, "Muộn rồi sao em còn qua đây?" Y không hề đề cập tới chuyện vừa phát sinh.
Nhan Chỉ Yên cắn răng, thông minh nhảy qua chủ đề khác, "Em nhớ anh, Sâm, em gọi điện thoại cho anh mà anh không tiếp."
Ả mềm mại dựa vào ngực y, ngẩng đầu dùng ánh mắt đáng thương yếu đuối nhìn.
"Là anh sai." Dạ Đình Sâm ôn nhu nói, "Em muốn bồi thường cái gì?"
"Muốn anh nha~~~~" Nhan Chỉ Yên dùng ngón tay vẽ một vòng trên ngực y, nháy mắt quyến rũ, có ý gì không cần nói cũng biết.
Dạ Đình Sâm thoáng dừng một chút rồi bế ả lên, "Được, anh đáp ứng với em."
Y ôm cô vào một phòng khác, dịu dàng đặt cô ở trên giường.
Nhan Chỉ Yên trên mặt ngượng ngùng nhưng động tác dứt khoát, nhanh chóng cởi quần áo trên người ra.
Dạ Đình Sâm ngồi ở mép giường nhìn ả, hai tròng mắt tĩnh mịch.
Nhan Chỉ Yên mang theo gương mặt đỏ ửng, bò đến bên người y, hai mắt đầy mê mẩn, "Sâm, em thật sự thích anh..."
Trên người ả đầy mùi nước hoa, Dạ Đình Sâm liền hoảng hốt, giờ trong não y đều nghĩ tới hương thơm thanh khiết của Nhan Thanh Nhược, cùng cơ thể mềm mại ấy.
Nhan Chỉ Yên không giống với Nhan Thanh Nhược, một người lớn mật chủ động, còn một người lại cứng ngắc cứng đờ, nếu là đàn ông đều sẽ thích cái đầu.
Ả hà hơi thổi nhẹ, chậm rãi tiến đến bên môi người đàn ông.
Bầu không khí trong phòng dần nóng lên, Dạ Đình Sâm lại không đúng lúc nghĩ tới Nhan Thanh Nhược bị Cảnh Trường Bách đưa đi đâu? Chết tiệt, vừa rồi nhất định gã đã thấy hết thân thể của Nhan Thanh Nhược!
"Yên nhi" Dạ Đình Sâm bỗng nhiên quay đầu lại bắt lấy cánh tay của ả, "Hôm nay anh mệt rồi, về sau lại nói, em nghỉ ngơi trước đi.". ngôn tình ngược
Dứt lời y đẩy ả ra đứng dậy rời đi.
Nhan Chỉ Yên sau ba giây mới phản ứng lại, trở mắt nhìn Dạ Đình Sâm không lưu tình chút nào mở cửa, rồi khép cửa bỏ đi.
Chỉ còn lại những mảnh quần áo mất trật tự nằm ở dưới giường, như thể đang vô hình cười nhạo ả.
Nhan Chỉ Yên giống như điên rồi chạy sang phòng bên cạnh.
Hai mắt phiếm hồng cầm lấy khung ảnh của Nhan Thanh Nhược nện trên mặt đất.
Gian phòng cách âm có hiệu quả rất tốt, bên ngoài căn bản không nghe được bên trong xảy ra cái gì.
Nhan Chỉ Yên ghen ghét đến phát cuồng, ả không thể nào tin được, Dạ Đình Sâm hận Nhan Thanh Nhược như vậy vẫn chạm qua người cô ta, y thậm chí còn thất thần ở trước mặt ả.
Ả không cần liêm sỉ, cởi hết quần áo để câu dẫn, lại không so được với khúc gỗ gầy guộc, vẻ mặt thảm thiết đó kia chăng?
Ả không cam lòng! Dạ Đình Sâm thuộc về ả, từ trước đến nay và cả sau này cũng như thế!
Nhan Chỉ Yên hung hăng tợn thở hổn hển, ả ngồi ở trên giường, trong mắt loé tia sáng âm u.
Ả chạy về phòng, lấy di động ra gọi đi, "Alo, có một giao dịch một trăm vạn, có làm hay không?"
___
Editor: Alissa
Cập nhật ngày 5.3.2021 tại Việt Nam Overnight truyện.