Dạ Đình Sâm ngồi ở hành lang bệnh viện, trợ lý lại bên người nhẹ giọng báo cáo, "Cảnh Trường Bách sau hôm làm phẫu thuật đã mất liên lạc, không ai trong bệnh viện biết hắn đi đâu."
"Người làm phẫu thuật cùng với hắn nói như thế nào?"
"Người tự xưng đã tham gia cuộc phẩu thuật đó nói vẫn chưa thấy được mặt của người bệnh."
"Cho nên, người bị lấy thận, có khả năng không phải là Nhan Thanh Nhược?"
Trong lòng trợ lý run lên một cái, đắn đo nghĩ, "Rất có khả năng đó."
Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, sắc mặt và cả người của Dạ tổng đã tiều tụy hơn hẳn, khí chất càng lạnh hơn, làm cho người trợ lý như hắn giống như đang canh giữ Diêm Vương, thật sự sợ bản thân nói sai sẽ chọc giận Diêm Vương.
Lúc trước mà giận thì nhiều nhất là mắng máu chó đến xối đầu, nhưng mấy ngày nay mà giận thì đảm bảo y sẽ ăn ngay thịt người sống.
Dạ Đình Sâm trầm mặc một hồi lâu, lạnh lùng nói, "Cần phải tra ra hướng đi của Cảnh Trường Bách."
Loading...
"Vâng." Gã trợ lý nhận mệnh lệnh như thể nhận được đại xá, vội vàng rời đi. (Truyện đăng tại việt nam overnight truyện)
Dạ Đình Sâm thản nhiên nhìn bốn phía bệnh viện, vách tường màu trắng, hành lang không người, bầu không khí ngột ngạt như ngày hôm trước lúc Cảnh Trường Bách tuyên bố Nhan Thanh Nhược đã chết, anh như người bị nói mớ ở trong mộng vậy, chỉ cần dừng lại ở bệnh viện, vẫn luôn luôn cảm nhận được cái chết tuyệt vọng của Nhan Thanh Nhược.
Y ghét Cảnh Trường Bách thân cận quá mức với Nhan Thanh Nhược, nhưng lúc này đây y thật tình hy vọng Cảnh Trường Bách có năng lực ấy, có thể ở dưới mí mắt của y lừa gạt được y.
Trở về dinh thự Dạ gia, y đi vào phòng Nhan Thanh Nhược.
Bọn họ đã kết hôn được ba tháng, vì ông nội biết Nhan Thanh Nhược mang thai nên bắt y cưới cô, vì thế mà trong lòng y tràn đầy chán ghét, chưa bao giờ thiệt tình đối đãi với cô ấy.
Đồ đạc của Nhan Thanh Nhược rất ít, sau khi bị dọn đi, thì một đồ vật để y hoài niệm cũng không còn.
Duy nhất chỉ có cái hủ tro cốt đen nhánh nằm lẻ loi ở trên bàn.
Lúc trước Nhan Thanh Nhược tìm mọi cách gần gũi nhưng y chẳng thèm ngó ngàng, bây giờ y nhớ tới điên cuồng nhưng chỉ có thể nhìn vật chết để nhớ người.
Nhân quả báo ứng, thế sự luân hồi, cho nên việc y trải qua muốn chạy trốn nó, cũng sẽ không thoát được.
Dạ Đình Sâm nhắm mắt lại, ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa của quản gia, "Thiếu gia, lão gia cho gọi cậu."
Người quản gia cũng đã lớn tuổi gần bằng với ông nội, ông có gương mặt nhân từ, từng là bạn bè trên chiến trường của ông, cũng là bậc trưởng bối nhìn Dạ Đình Sâm trưởng thành.
Dạ Đình Sâm hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua hủ tro cốt, rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
Ông nội chân cẳng đi lại không tiện, ở tại lầu một, phòng ngủ nằm cạnh bên thư phòng.
Dạ Đình Sâm gõ gõ cửa, nghe tiếng đáp lại mới bước vào.
Ông nội mang kính viễn thị đang ghé vào bàn đọc sách, đôi tay ông hơi run nhưng không ảnh hưởng tới hành động.
Dạ Đình Sâm ngồi ổn định xong, ông Dạ mới dùng giọng ôn tồn của người già lên tiếng, "Cháu dâu, với chắt của ông vẫn tốt chứ?"
Cha mẹ Dạ Đình Sâm mất năm y mười tuổi, năm đó mùa đông tuyết rơi dày, mặt đường trơn trượt, xảy ra vụ tông xe liên hoàn cho nên đã qua đời, cũng từ đó ông nội rất nặng chuyện huyết mạch, rất coi trọng tình cảm gia đình.
Môi Dạ Đình Sâm trắng bệch, mày nhíu lại, dù một câu cũng không nói ra được.
Chắt trai của ông không giữ được còn đứa cháu dâu cũng mất mạng.
Nước mắt y đã cố ném rất lâu nhưng dường như ở trước mặt người ông tinh tường này cũng không thể nào nhịn được nữa.
Ông lấy kính xuống, chậm rãi nhìn về phía y, "Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời ông nói, Dạ Đình Sâm là người luôn giữ lễ nghĩa, bình thường sẽ không nhận, nhưng hiển thị trên di động là số của trợ lý.
Dạ Đình Sâm nhanh chóng nhận máy, đối diện truyền tới tiếng người trợ lý, "Dạ tổng, bất luận là ở khách sạn, nhà ga hay là sân bay cũng không điều tra được tin tức của Cảnh Trường Bách."
Một chút ít tung tích cũng không tra ra được, dựa vào gia cảnh thế lực của Cảnh Trường Bách căn bản là không thể làm được như thế.
Dạ Đình Sâm cúp điện thoại, trong lòng nói không mất mát chính là giả, nhưng trước mặt còn ông nội cho nên y không thể hiện ra một tia yếu đuối nào.
"Chắt trai cùng cháu dâu của ông, thật sự đã xảy ra chuyện?"
Ông nội lại lặp lại một lần nữa với khuôn mặt đầy nếp nhăn, y không nhận ra được cảm xúc của ông mình, ông thở dài, khép lại quyển sách, "Ông già tôi còn chưa hồ đồ đâu, có phải là cốt nhục của Dạ gia không, lẽ nào tôi lại không biết?"
Hai mắt Dạ Đình Sâm dần dần trừng lớn, y cứ nghĩ tim mình đã chết lặng rồi, nhưng lời của ông lại khiến nó chi chít đau.
Và người có thể che đậy toàn bộ tin tức ở Hạ thành chỉ có thể là người của Dạ gia.
Dạ Đình Sâm ngước mắt lên nhìn thẳng vào ông.