Editor: Trịnh Tô Nguyệt
"Hai năm trước, tôi có cứu một cô gái tên Nhan Chỉ Yên. Cô ta nói mình nhất định phải sống sót, bởi vì cô ta còn có oan khuất."
Cô gái đó lúc ấy quần áo rách rưới, người ngợm thì bẩn thỉu. Nếu không phải lúc đó cô ta nhắc tên Dạ Đình Sâm, thì Nghiêm Thanh Minh anh hắn chẳng thèm cứu cô ta.
Nghiêm Thanh Minh dứt lời liền không hề nói chuyện, chỉ chuyên tâm uống tiếp ly trà của mình.
Thật ra đó cũng không phải là ly trà gì cả, nó thật ra là ly nước sôi để nguội mà thôi. Mà nước sôi để nguội cũng không có gì quá ngon để thưởng thức cả, chỉ vì Nghiêm Thanh Minh muốn ở lại thêm lúc nữa nên mới uống lâu như vậy.
Qua hồi lâu, Thanh Nhược cũng không nhịn được tò mò hỏi:
"Vậy cô ấy có cái oan khuất gì sao?"
Thanh Nhược đáp lời ở giữa Nghiêm Thanh Minh lòng kẻ dưới này, hắn câu môi cười khẽ, không chút để ý nói:
"Cô ta nói bản thân mình bị người ta cầm tù, lại nhận hết các loại tra tấn. Sau đó cô ta thật vất vả mới chạy ra được, chính là vì cô ta muốn báo thù. Nhan Chỉ Yên nói mình còn có một người chị gái, muốn phẫu thuật thành dáng vẻ của chị gái. Vậy, cô có muốn biết, chị gái của cô ta tên gì không?"
Loading...
Nhan Thanh Nhược nhíu nhíu mày. Chuyện xưa mà Nghiêm Thanh Minh vừa kể rất tàn nhẫn, vậy mà khi nghe, cô không biết tại sao nó lại làm trong lòng cô hoảng loạn như vậy.
Thanh Nhược cắn cắn môi dưới, nhẹ giọng hỏi:
"Chị gái của cô ấy, tên là gì thế?"
"Gọi là gì, em mới là người rõ ràng nhất."
Nghiêm Thanh Minh "Ha ha" cười lớn, rồi anh ta khom lưng, gắt gao nhìn vào mắt Thanh Nhược.
"Em biết cô ấy tên là gì không? Là Ngải Duy đó."
Hai chữ "Ngải Duy" này, vô cùng dễ nghe, lại như thật như giả. Giống như nó không phải là tên của cô gái kia, mà là ám chỉ một cái gì đấy.
Trong đầu Nhan Thanh Nhược giống như hiện ra tia chớp, hung hăng đánh đầu của cô, làm cho cô đau đến mức mặt mày nhăn nhó, hai tay ôm lấy đầu.
"Tốt, tốt, câu chuyện này là tôi nghĩ ra, nhân vật cũng đều là giả hết. Cô thật sự không cần chính mình tưởng tượng ra đâu.
Nghiêm Thanh Minh đặt cái ly xuống, đứng dậy:
"Tôi nên đi rồi. Mấy ngày nay anh ở đối diện, nếu cô gặp chuyện gì cần giúp đỡ, cứ đến tìm tôi nhé."
Vốn dĩ chỉ là đến thăm bà nội, buổi chiều liền đi. Nhưng mà thấy vị hàng xóm thú vị như vậy, nên hẳn là phải thay đổi ý định rồi.
Cô gái mảnh mai vẫn còn đứng ngẩn ngơ ở cửa, mà Nghiêm Thanh Minh cũng không đợi cô tiễn, tự mình rời đi. Lúc anh ta đi, còn tiện tay giúp Nhan Thanh Nhược đóng cửa.
Bé Cảnh Vận hơi lo lắng nhìn mẹ, quơ quơ tay nhỏ:
"Ma mi, mẹ làm sao vậy?"
"Mẹ không có việc gì đâu."
Nhan Thanh Nhược buông tay, sờ sờ đầu nhỏ của con gái.
Tim của Nhan Thanh Nhược đập nhanh, vừa rồi trong đầu cô bỗng hiện ra hình ảnh một cô gái xa lạ. Mà cô gái đó ánh mắt chứa đầy độc ác cùng khinh bỉ với cô, làm cho cô cảm thấy bất an.
Có lẽ nếu cô sinh sống ở quốc gia này, sẽ làm cô từ từ tìm lại được những kí ức bị mất kia.
- -
Ban đêm, bầu trời điểm đầy sao. Cao ốc Dạ thị thường xuyên có công nhân phải tăng ca cũng đã ra về từ nửa tiếng trước, hiện giờ trong cả công ty, cũng chỉ còn văn phòng của tổng tài là sáng đèn mà thôi.
Thư ký Thạch Lộ gõ cửa tiến vào, anh ta ở bên ngoài cân nhắc lời nói kĩ càng, rồi mới dám nói:
"Dạ thiếu, ngài hãy về nghỉ ngơi đi. Thức đêm nhiều không tốt cho sức khỏe đâu."
Không có ai dám ở trước mặt tổng tài khuyên bảo ngài ấy cả. Bất quá chỉ cần nói thân thể sẽ không khỏe, tổng tài nhất định nghe theo.
Đã từng cùng tổng tài bước qua bóng tối, vượt qua nhiều khó khăn, lại cùng nhau đi tới hôm nay. Thế nên anh biết, Dạ thiếu đối với cái gì cũng thờ ơ, chỉ duy nhất là đối với thân thể khỏe mạnh cực kì chú ý, cho dù là bực bội đến mấy cũng sẽ dừng lại.
Y không phải là để ý thân thể của mình, mà là để ý quả thận trong thân thể.
Quả thận mà thời khắc nguy nan cứu Dạ Đình Sâm một mạng, chính là quả thận do cô gái y yêu sâu đậm hiến cho.
Dạ Đình Sâm dừng bút lại, nhẹ xoa thái dương.
Thư ký cầm lấy áo khoác, hộ tống Dạ Đình Sâm tới bãi đỗ xe.
Ban đêm xe đã ít hơn phân nửa, nhưng thư ký Thạch Lộ cũng không dám chạy nhanh. Anh ta không nhanh không chậm mà lái xe, đưa Dạ Đình Sâm tới biệt thự. Truyện đăng sớm nhất tại dembuon.
Phía sau xe bỗng nhiên bị đụng phải, thân mình Thạch Lộ liền run lên, anh ta nhanh chóng nắm chặt tay lái.
Trong kính chiếu hậu xuất hiện hai chiếc xe, chúng phân ra hai bên phải trái của xe y, rồi gắt gao đuổi theo.
"Dạ thiếu, ngài không có việc gì chứ?!"
Dạ Đình Sâm ổn định thân mình, lạnh lùng nói:
"Không sao. Chỉ là chút việc nhỏ thôi!"